Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều


"Đồng chí Mộng Mộng, thịt kho tàu ở trên thị trấn, nếu cô còn không dậy ngay thì chúng ta phải đi bộ đấy." Trương Hồng Châu không để ý đến cô ta nữa, tranh thủ thời gian đi đánh răng rửa mặt.

Vương Mộng Mộng cũng nhanh chóng xốc chăn lên và đi theo.

Khi Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến lên xe kéo, vẫn chỉ có vài bác gái.

"Bác gái, các bác dậy sớm thật đấy." Lưu Hiểu Yến tươi cười chào hỏi bọn họ.

"Chúng tôi dậy sớm là bình thường, còn hai cô gái trí thức các cô lần nào cũng dậy sớm, ngược lại mới hiếm thấy."

Vợ trưởng thôn rất thích hai cô gái này, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, lại dậy sớm.

Hôm nay trời không quá lạnh, Vương Tiểu Thanh mặc áo sơ mi màu hồng phấn, bên trong là áo lót trắng bằng vải cotton, quần ống đứng màu đen.

Bình thường cô toàn mặc đồ cũ để làm việc, bộ quần áo mới này là lần đầu tiên cô mặc, chiếc váy liền màu trắng lần trước mua vẫn còn chưa mặc.

Thực ra Vương Tiểu Thanh có chút hối hận vì lần trước đã mua váy liền màu trắng, đây là nông thôn, mặc đồ trắng thì không làm việc được, sợ bị bẩn.

Khoảng năm phút sau, có nhiều người đến hơn, ba đồng chí nam cũng đến.

Đoán chừng không còn ai nữa, Trương Vũ chuẩn bị khởi động xe.

"Đợi chúng tôi với!" là Trương Hồng Châu chạy đến.

Đằng sau còn có Vương Mộng Mộng đang chạy theo.

Trương Hồng Châu lên xe, anh Hoàng đứng bên cạnh và một bác gái giúp Trương Hồng Châu lên xe.

"Đồng chí Mộng Mộng, hình như không còn chỗ nữa." Trương Hồng Châu nhìn quanh, thực sự không còn chỗ để chứa thêm cô gái béo này.

"Tôi không cần biết, tôi muốn đi, Trương Hồng Châu, cô xuống đi, cô đừng đi lên thị trấn nữa, tôi sẽ mua đồ ngon cho cô ăn." Vương Mộng Mộng bắt đầu dụ dỗ bằng đồ ăn.

Trương Hồng Châu nghiến răng, cô lên thị trấn vốn chính là đi ăn chực, nếu không đi thì thật là chán.

"Thôi được rồi, tôi xuống, tôi đi bộ." Trương Hồng Châu nói là làm, nhảy xuống ngay lập tức.

Vương Mộng Mộng quá béo, dù có người kéo cô ta lên xe, cô ta vẫn không thể lên được.

Cuối cùng, Trương Hồng Châu phải đẩy một cái vào mông mới giúp cô ta lên được.

Trương Hồng Châu thầm nghĩ đúng thật xui xẻo.

Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến chỉ đứng một bên cười trộm.

Khi đến thị trấn, thị trấn đã rất náo nhiệt, hai bên đường đều là tiếng rao bán.

Vương Tiểu Thanh để Lưu Hiểu Yến đi đến cửa hàng hợp tác xã trước, còn mình thì đi gửi thư cho một người thân.

Nhưng thật ra, Vương Tiểu Thanh đi đến chợ đen, bất quá lần này là vì đi mua đồ, nên cũng không cần phải lén lút hoặc hóa trang.

Đi qua nhiều ngõ ngách, cuối cùng cô cũng đến chợ đen.

Vương Tiểu Thanh đến để mua gà con và vịt con, vì trong không gian của cô có nước, có vỏ trấu, có sâu, có cỏ, nhiệt độ phù hợp.

Rất thích hợp để nuôi gà con và vịt con.

Nhưng Vương Tiểu Thanh nghĩ rằng sau khi mua về, cần phải vậy lại, nếu không chắc chắn chúng sẽ phá hỏng rau mà cô trồng.

“Ông ơi, gà con và vịt con bán thế nào?” Vương Tiểu Thanh ngồi xuống trước cái lồng của một ông lão để hỏi giá.

“Đều đồng giá hai hào.” Ông lão nói nhỏ.

“Cho cháu bảy con gà mái, ba con gà trống, vịt cũng vậy.” Vương Tiểu Thanh nghĩ nên nuôi nhiều gà mái để đẻ trứng.

“Cô gái, tổng cộng là bốn đồng.” Ông lão dùng một cái túi nhựa màu đen nhét vào kỹ rồi mới đưa qua.

Vương Tiểu Thanh trả tiền, rồi đi dạo thêm, mua một cái muỗng xào rau, một con dao và một cái thớt, nhìn thì giống như đặt vào túi nhựa đen, nhưng thật ra cô đã cho hết vào không gian của mình, trong túi nhựa chỉ bỏ vài củ cà rốt.

Khi gần đến lối ra chợ đen, có một người đi về phía cô.

Vương Tiểu Thanh hơi căng thẳng, ngại ngùng tránh ánh mắt, cúi đầu xuống, cầu nguyện anh ấy không nhìn thấy mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui