"Chúng em còn dẫn cô ấy cùng chơi nữa.
"
"Đúng vậy, chị không tin thì hỏi Hạ Dao Dao, hôm nay chúng em chơi với cô ấy vui lắm.
"
Mấy đứa trẻ, em một câu em một câu, ríu rít nói nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn vào túi áo của Khương Lê.
Hôm qua cô chính là lấy kẹo từ trong túi ra.
"Dao Dao, có phải thật không?" Khương Lê cúi người, xoa đầu Hạ Dao Dao.
"Đúng vậy, chị Khương.
" Hạ Dao Dao gật đầu, khuôn mặt non nớt sạch sẽ nở một nụ cười, đối với cô nói: "Nhị Oa Tam Oa và Cẩu Đản hôm nay đều không bắt nạt em, còn chủ động chơi với em.
"
"Cho nên, các em đang chờ chị thưởng sao?" Khương Lê không khỏi buồn cười, mấy đứa trẻ này thật sự rất dễ dỗ dành.
Nhưng cũng chính vì chúng còn nhỏ, lại ngây thơ, cho nên mới dễ dỗ dành như vậy.
Mấy đứa trẻ không dám thừa nhận nhưng trên mặt đều lộ ra nụ cười e thẹn, coi như là ngầm thừa nhận.
"Hôm nay chị không mang kẹo theo, lát nữa chị phải đi cắt cỏ cho lợn, ngày mai vào giờ này các em ở đây đợi chị, chị sẽ mang kẹo đến cho các em.
" Khương Lê nhìn chúng, dịu dàng nói: "Nhưng sau này tụi em phải giữ lời, không được bắt nạt người khác nữa, biết chưa?"
Bản thân cô vốn đã có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo trắng trẻo, một đôi lông mày liễu cong cong, lúc cười lên vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
Hai đứa trẻ lớn tuổi hơn một chút, nhìn thấy nụ cười của Khương Lê, không nhịn được mà mặt đỏ lên.
"Biết rồi.
" Nhị Oa gật đầu.
Cẩu Đản nhìn vào cái gùi tre trống rỗng của Khương Lê, hắn do dự một chút, vẫn nhỏ giọng mở miệng.
"Chị Khương, chị có phải muốn đến hậu sơn cắt cỏ cho lợn không?"
"Đúng vậy, sao thế?" Ánh mắt cô nhìn về phía đứa trẻ đang nói, nếu cô không nhớ nhầm thì hình như đứa trẻ này tên là Cẩu Đản?
Hắn hẳn là đứa trẻ lớn nhất trong đám trẻ này, nhìn qua thì hẳn là đã tầm chín tuổi rồi.
"Cỏ cho lợn ở hậu sơn không có nhiều, em biết có một nơi cỏ cho lợn vừa non vừa nhiều, chị có muốn đi không?" Giọng nói của đứa trẻ không lớn lắm, có vẻ hơi ngượng ngùng nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ chờ mong.
Có vẻ như hy vọng người chị xinh đẹp trước mặt có thể đi cùng nó.
"Được!" Khương Lê gật đầu, đối với Cẩu Đản nói: "Vậy thì chị cảm ơn em, Cẩu Đản.
"
Cô lại nở một nụ cười, giống hệt như đóa hồng dại kiều diễm trong núi rừng.
"Em cũng biết chỗ đó!" Nhị Oa giơ tay nói: "Ở trên ngọn núi nhỏ đầu làng phía đông!"
"Vậy thì tụi em cũng thật lợi hại, một nơi tốt như vậy mà đều phát hiện ra được.
" Giọng nói của Khương Lê mang theo vài phần trêu chọc, đám trẻ này, vẫn rất thú vị!
Nghĩ đến một mảnh cỏ dại trên hậu sơn vừa già vừa khó cắt lại không nhiều, Khương Lê ôm tâm lý thử xem sao, đi theo đám trẻ trước mặt.