Nhìn bộ dạng của mấy đứa trẻ này cũng không phải là đứa xấu, Khương Lê muốn dạy chúng phân biệt đúng sai thiện ác, càng muốn chúng lớn lên trở thành người tốt.
Đôi mắt đẹp của cô như những vì sao, nhìn mấy đứa trẻ trước mặt, Nhị Oa và Tam Oa còn nhỏ, sau khi nhìn vào mắt cô thì vô thức gật đầu.
Cẩu Đản lớn hơn một chút, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, cậu cúi đầu, im lặng.
Khương Lê cũng đưa tay xoa đầu cậu, nói: "Cẩu Đản, chị Khương biết em là một người đàn ông đích thực nhưng sức mạnh của người đàn ông đích thực là dùng để giúp đỡ người khác, chứ không phải dùng để bắt nạt người khác, sau này chúng ta hãy làm một đứa trẻ biết giúp đỡ người khác, được không?"
"Được!" Cẩu Đản cảm nhận được bàn tay đặt trên đầu mình, mặt hơi đỏ lên, cậu nghiêm túc nói: "Chị Khương, em nghe lời chị, sau này sẽ không bắt nạt người khác nữa.
"
"Ngoan lắm!" Khương Lê cong môi, trong lòng rất hài lòng: "Chờ lát nữa chị cho lợn ăn xong, sẽ đi lấy kẹo cho mấy đứa ăn.
"
"Chị Khương, để em giúp chị!" Cẩu Đản đã không còn nhỏ nữa, con trai tám chín tuổi đã rất khỏe mạnh rồi.
Cậu dường như nhìn ra Khương Lê có chút e ngại phân lợn trong chuồng lợn nên đã chủ động cầm lấy cái xẻng bước vào chuồng lợn giúp cô làm việc.
Thấy Cẩu Đản có vẻ rất thành thạo, Khương Lê không khỏi nói: "Cẩu Đản, em giỏi thế, chắc ở nhà em cũng thường xuyên giúp đỡ mọi người làm việc nhỉ?"
"Cẩu Đản không cần làm việc đâu! Ở nhà đều là chị cả và chị hai làm việc!" Nhị Oa lên tiếng: "Mẹ Cẩu Đản nói rồi, con trai không cần làm việc, chỉ có con gái mới là đồ bỏ đi nên mới phải làm nhiều việc!"
Nghe vậy, Khương Lê không khỏi kinh ngạc.
Còn Cẩu Đản nghe vậy, lúc đầu không có phản ứng gì, mãi đến khi thấy Khương Lê lộ ra vẻ mặt phức tạp thì mới vội vàng giải thích: "Chị Khương, chúng em không có ý đó, không có nói chị cũng là! cũng là! "
Không ngờ cô bé này còn nhỏ tuổi mà đã rất hiếu thuận.
Mặc dù thấy cô bé cho Cẩu Đản thêm hai viên kẹo nhưng cô bé không vì thế mà mở miệng xin thêm.
Khương Lê lại lấy ra từ trong túi của mình hai viên kẹo, nói: "Vậy thì hai viên kẹo này, em giúp chị đưa cho bà và anh trai em nhé.
"
"Anh trai cũng có phần sao?" Hạ Dao Dao chớp chớp mắt, đôi mắt trong veo sạch sẽ nhìn Khương Lê.
"Tất nhiên, em giúp chị nói với anh trai em, cứ nói đây là chị Khương cảm ơn anh ấy.
" Khương Lê nói: "Chị biết anh trai em là người tốt, anh ấy còn giúp chị nữa!"
"Được.
" Cô bé nghe Khương Lê nói vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười rạng rỡ, dáng vẻ đó trông thật đáng yêu!
"Vậy chị Khương, em về đây!"
"Được.
"