Vương Quế Anh nghe xong, vừa lòng gật đầu.
—— chú em ăn nhiều, nên đương nhiên phải đóng góp nhiều hơn để nuôi gia đình.
Chu Khai Liên vẫn có chút lo lắng cho con trai, không muốn anh trời tối lại mò lên núi.
Chu Khai Liên vừa định bảo cháu trai Đàm Học Bách đi gọi Đàm Kim Hạ trở về, liền thấy Đàm Học Tùng nhanh tay uống hết cháo bột ngô trong bát, sau đó ngoác miệng chạy đuổi theo.
“Chú tư đợi cháu với —— cháu đi cùng chú ——”
Chu Khai Liên và Dư Tú đều không kịp ngăn cản, mới vừa chớp mắt một cái, một lớn, một nhỏ, một chó đều biến mất tiêu.
Chu Khai Liên tức giận mắng: “Hai thằng nhóc này không làm người bớt lo mà!”
Đàm Học Tùng đuổi theo Đàm Kim Hạ, câu đầu tiên mở miệng chính là: “Chú tư nói dối!”
Đàm Kim Hạ liếc xéo cháu trai một cái, “Chú nói dối cháu cái gì?”
Cho dù là trời tối, Đàm Kim Hạ cũng có thể cảm nhận được sự lên án nồng đậm trong ánh mắt Đàm Học Tùng.
“Chú nói thanh niên trí thức mới tới không xinh đẹp, nhưng người vừa rồi rõ ràng xinh đẹp như tiên nữ vậy!”
Đàm Kim Hạ hơi ngừng bước chân, không nói chuyện.
Cũng may Đàm Học Tùng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thán một câu: “Nhưng thanh niên trí thức Tống xinh đẹp thì xinh đẹp, tính tình lại có vẻ thẹn thùng nhát gan, đứng ở trong viện nhà chúng ta cũng không dám nhìn mọi thứ xung quanh, nói chuyện còn nhỏ giọng nhẹ nhàng, giống như sợ dọa người đối diện! ! ”
Đàm Kim Hạ yên lặng không nói, thả chó đen tự do bay nhảy.
Ánh trăng sáng mát lạnh trải khắp khu rừng, xua tan tia nóng bức còn sót lại từ ban chiều.
Nhưng nghĩ đến cặp mắt kia đều sắp dính lên trên người mình thì Đàm Kim Hạ lại nảy sinh chút bực bội không rõ nguyên do.
Nhát gan?
Thẹn thùng?
Đàm Kim Hạ nhẹ nhàng cười ra tiếng.
-
Sau khi Tống Tử Dao đi theo Lưu Thanh Bình trở về, cơm chỗ thanh niên trí thức cũng đã được chuẩn bị xong rồi.
Buổi tối, thanh niên trí thức mới tới vẫn sẽ ăn cùng với thanh niên trí thức cũ, ngày mai sẽ tự nấu cơm ăn riêng.
Cháo bột ngô nhạt nhẽo cùng một đĩa dưa chua chính là bữa tối.
Tống Tử Dao nói chính mình và Văn Tuyết đã mua một cái nồi, Vương Nhất Quang cười nói:
“Thật ra, nếu không phải đoàn đội quá nhiều người, thời gian xếp hàng nấu cơm quá dài thì mấy cô cũng không phải tốn khoản tiền này.
”
“Tuy nhiên, mấy người không cần lo về củi và nước, tất cả đều dùng chung, đồng chí nam phụ trách gánh nước, đồng chí nữ phụ trách nhặt củi, mấy chuyện này nghe theo đồng chí Bình sắp xếp nhé.
”
Không ăn cơm chung chủ yếu là đã từng vì vấn đề ai ăn nhiều ai ăn ít mà gây ra vô số mâu thuẫn nội bộ.
Còn chuyện chặt củi và gánh nước, nếu từng người làm riêng thì rất tốn công, không bằng hợp tác dùng chung sẽ đỡ tốn sức.
Tống Tử Dao nghe xong thì gật đầu.
Cô còn đang lo chính mình sẽ không gánh nước được, may mà dùng chung.
Buổi tối nằm trên chiếc giường vừa cứng vừa lạnh, duỗi tay nhìn không thấy năm ngón tay, Tống Tử Dao mở mắt nhìn chằm chằm vào bóng đêm dày đặc, thật lâu đều không thể chìm vào giấc ngủ.