Đàm Kim Hạ dùng đầu lưỡi đẩy răng hàm, vươn tay nói: “Cô đứng ở trên chuyển xuống cho tôi.
”
Tống Tử Dao đứng trên thùng xe, chuyển hàng hóa lên tay Đàm Kim Hạ.
Trong lòng cô vui vẻ, động tác cũng nhanh nhẹn, chuyển xong còn nhảy xuống xe.
Nhưng cô đắc ý quá, đạp trúng hòn sỏi.
Cổ trân trẹo một cái, mắt thấy sắp ngã sấp, mà hai tay của Đàm Kim Hạ đang xách đồ rồi, không thể kéo cô được, đành phải vươn cánh tay, định đỡ cô một chút.
Ai ngờ Tống Tử Dao nghiêng người một chút, vừa vặn ôm lấy cánh tay anh.
Đàm Kim Hạ cứng đờ người.
Thật ra, anh nghe thấy lời của hai bác gái kia.
Dọc đường đi anh đều cố gắng quên đi nhưng chưa kịp quên đã được tự mình thể nghiệm rồi.
Hơn nữa đầu anh còn không khống chế được mà nghĩ:
Không chỉ giống như lời bác gái đã nói.
Mà còn rất… mềm.
Mềm mại đàn hồi, Tống Tử Dao không khỏi đỏ mặt.
Cô vội buông cánh tay Đàm Kim Hạ ra, lui về sau hai bước, cúi thấp đầu, tim đập thình thịch.
Cần cổ trắng nõn đập vào mắt Đàm Kim Hạ, anh không được tự nhiên quay đầu đi, hồi lâu sau mới hít sâu một cái, nói: “Đi thôi.
”
Lại đột nhiên dừng lại, xoay người hỏi: “Có đi được không?”
Hai giây sau Tống Tử Dao mới phản ứng lại, Đàm Kim Hạ đang hỏi thăm chân của cô.
Ban nãy nhảy xuống bị trượt chân nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ hơi đau nhưng vẫn đi được.
Tống Tử Dao mím môi lắc đầu, hai bím tóc vắt ngang vai quét qua nơi trắng nõn kia.
Đàm Kim Hạ phiền muộn trong lòng.
Xoay người bước nhanh hơn.
Tống Tử Dao vội đi theo.
Đi phía sau, Tống Tử Dao nhẹ giọng nói: “Đưa tôi cầm chút đồ cho.
”
Qua một lúc mới nghe phía trước truyền đến câu: “Không cần, cũng sắp tới rồi.
”
Ký túc xá của thanh niên trí thức ở gần đại đội, năm sáu phút là đến.
Tống Tử Dao tiếc nuối.
Đường đi ngắn quá.
Lúc này mọi người còn chưa tan tầm, ký túc xá khóa cửa hết, không có lấy một bóng người.
Nhưng Đàm Kim Hạ cũng chỉ đặt đồ vào trong sân, không đi thêm về phía trước một bước.
Anh thả đồ xuống rồi định đi luôn, Tống Tử Dao vội gọi lại.
Cô nhanh chóng mở cửa phòng, lấy ra một bịch bánh quy nửa cân, lấy thêm một ít kẹo, chạy đến trước mặt Đàm Kim Hạ đưa cho anh.
“Hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi xách đồ, đây là quà cảm ơn.
”
Hình như chạy hơi nhanh, cô gái còn đang thở hồn hển, hai tay cầm mấy thứ đồ, ánh mắt trong suốt nhìn anh.
Ánh sáng trong đôi mắt ấy rực rỡ như đang nói, nơi đó chỉ có mình anh thôi.
Đàm Kim Hạ bỗng nhiên buồn bực luống cuống, rõ ràng trái tim đang đập mạnh mà lại cảm thấy khó thở.
Anh thầm nghĩ phải lập tức rời khỏi đây, nhưng chân như bị đóng đinh, không nhấc lên nổi.
“…Không cần.
”
Tống Tử Dao biết Đàm Kim Hạ sẽ không dễ dàng nhận quà cảm ơn, lại tiến thêm hai bước, khuyên nhủ: “Cầm đi, sau này có lẽ tôi còn làm phiền anh nữa đấy.
”
“Sau này thì sau này nói, bây giờ, vô công bất thụ lộc(*).
” Đàm Kim Hạ cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút.
(*) Vô công bất thụ lộc: Không có công thì không nhận bổng lộc.