Hai tiếng gõ cửa cộc cộc kéo suy nghĩ của Đàm Kim Hạ về.
Anh biết đó là ai nên cũng không lên tiếng.
Quả nhiên, người bên ngoài chỉ gõ cửa tượng trưng, sau đó tự mình đẩy cửa vào.
Đàm Tùng Học vừa vào đã hít hít mũi sau đó đưa ra yêu cầu: “Chú tư, cho cháu một điếu đi!”
Đàm Kim Hạ lại đáp: “Chờ cháu trưởng thành rồi lại nói.
”
“Má…” Đàm Tùng Học không phục, “Cháu đã mười bảy rồi, chú chỉ hơn cháu có hai…”
Nói chưa dứt lời, Đàm Tùng Học đã nhận được ánh mắt uy hiếp của Đàm Kim Hạ.
Cậu ấy sờ mũi, cẩn thận lấy ra thứ gì đó như bảo bối, đưa đến trước mặt Đàm Kim Hạ.
“Chú tư, cháu đặc biệt tới tặng chú một thứ tốt đây.
”
Dưới ánh trăng, một viên Đại Bạch Thỏ nằm trong lòng bàn tay của Đàm Tùng Học.
Đàm Kim Hạ nghe được giọng nói căng thẳng của mình.
“Đại Bạch Thỏ của cháu, đâu ra thế?”
Đàm Học Tùng hạ thấp giọng, phấn khích nói: Là của thanh niên trí thức Tống cho cháu, cháu đã ăn rồi, đây là cháu cố ý để lại cho chú.
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Đàm Kim Hạ run run,
Im lặng vài giây, anh lại hỏi: Sao cô ấy lại cho cháu kẹo đường?
Không phải chỉ có mình cháu, tiểu Quân, tiểu Hổ cũng có, cháu nói cho chú tư nghe, bây giờ tiểu Quân và tiểu Hổ đều thích thanh niên trí thức Tống, nói cô ấy rất xinh đẹp, cười lên rất xinh, giọng nói dễ nghe, lại còn hào phóng! Đối với với mọi người rất dịu dàng, hahhaha!
Đối với tất cả mọi người đều như vậy sao! ! !.
Đều cười như vậy?
Đều nhìn chăm chú như vậy?
Đàm Kim Hạ yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở cũng không có.
Đàm Học Tùng khen Tống tử Dao xong, lại giơ lòng bàn tay lên, niềm nở nói: Chú tư ăn đi, ngon lắm.
Chú không thích ăn kẹo đường, cầm đi đi.
Hả?"
Đàm Học Tùng có chút ngây người, tại sao cậu lại cảm giác chú tư không vui?
Đã trễ rồi, quay về giường ngủ đi.
Đàm Học Tùng gãi đầu suy nghĩ, bối rối trước sự nóng nảy của chú tư.
Cậu lặng lẽ cầm viên kẹo Đại Bạch Thỏ đặt trên bàn trong phòng Đàm Kim Hạ, sau đó mới đi ra ngoài.
Đàm Kim Hạ hít sâu một hơi cuối cùng của điếu thuốc, sau đó dùng đầu ngón tay hung hăng dập đầu thuốc.
Sau một lúc lâu, trong không khí vang lên một tiếng cười tự giễu.
Đợi đến sáng hôm sau, Đàm Kim Hạ mới nhìn thấy viên kẹo Đại Bạch Thỏ.
Thế mà Đàm Học Tùng lại lặng lẽ đặt trên bàn.
Anh do dự một lúc, cầm viên kẹo đường ném vào ngăn kéo, cho nó nằm cùng với những viên khác.
Vẫn chưa quen với việc ngủ trên tấm phản cứng, Tống Tử Dao đứng dậy vận động một chút mới thấy đỡ đau hơn.
Lúc rửa mặt, Văn Tuyết nhìn thấy Tống Tử Dao, đột nhiên nói với giọng hâm mộ: Sao da cô lại không đen đi chút nào thế?
Hả?
Văn Tuyết chỉ vào mặt mình cho cô nhìn: Cô xem tôi, mặt và cổ đã là hai màu rõ rệt, trên má còn xuất hiện màu hồng hồng của nông thôn.
Văn Tuyết than thở: Đây mới chỉ có một ngày thôi đấy! Nếu như một năm, không phải tôi đã biến thành than đen rồi sao?
Tống Tử Dao nhìn kỹ phía dưới mặt Văn Tuyết, xác định đúng là như vậy.
Có thể do nắng quá gắt, bản thân Văn Tuyết khá trắng, nhưng mới chỉ phơi nắng một ngày đã đen đi thấy rõ.
Nếu như trong không gian không có nước suối thì có lẽ cô và Văn Tuyết cũng không khác biệt gì mấy.
Nhưng cô cũng không biết an ủi Văn Tuyết như thế nào, nói cái gì cũng thành chính mình đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng.
Chỉ cần đứng yên nghe cô ấy phàn nàn là được rồi.