“Có vài người thật sự chẳng biết xấu hổ là gì! Mỗi ngày nấu ăn nhiều như thế, tốn bao nhiêu củi rơm? Không biết số củi rơm đó là của chung à?!”
Liêu Hồng Mai bóng gió mỉa mai, rõ ràng là đang nói Tống Tử Dao.
Từ lần trước Tống Tử Dao công khai bày tỏ cắt đứt quan hệ với cô ta thì hai người đã hoàn toàn trở mặt.
Khi nào có cơ hội thì Liêu Hồng Mai sẽ châm chọc cô vài câu.
Nhưng chuyện này chẳng tạo thành ảnh hưởng gì đối với Tống Tử Dao.
Bình thường cô toàn coi đối phương như không tồn tại.
Ngược lại, những người khác không quen nhìn Liêu Hồng Mai cứ nhằm vào Tống Tử Dao nên thường sẽ giúp cô nói chuyện.
Ví dụ như lúc này, Thạch Lỗi bĩu môi: “Liêu Hồng Mai, chính cô nói củi rơm là của chung, thế mọi người còn chưa nói gì, sao cô cứ liến thoắng không dứt?”
Thạch Trường Giang cũng nói: “Cô ghen tỵ với Tống Tử Dao à, suốt ngày vô cớ sinh sự.
”
“Tôi ghen tỵ với cô ta??” Liêu Hồng Mai giận đến đổi giọng: “Cô ta có gì đặc biệt hơn người à? Mấy người dựa vào đâu mà nói tôi ghen tỵ với cô ta?”
Thạch Lỗi cười mỉa: “Phản ứng này của cô không phải là ghen tỵ à?”
Thạch Trường Giang: “Viết hết lên mặt rồi, còn cần người khác nói chắc?”
Vương Nhất Quang nhẹ giọng quát Nhị Thạch: “Các cậu bớt tranh cãi đi, còn đấu khẩu với một đồng chí nữ làm gì!”
Nhị Thạch bĩu môi “Xí” một tiếng, không nói nữa.
Nhưng Mạnh Tinh lại tiếp nhận “hỏa lực”.
“Ngựa không tự biết mặt mình dài, tất cả thanh niên trí thức chỉ có mình cô đáng ghét, mỗi ngày còn ở đây nhảy nhót tìm cảm giác tồn tại.
Yên tĩnh chút được không? Cô yên lặng một ngày thì có thể bị nghẹn chết hay gì?”
Lời của Mạnh Tinh còn có lực sát thương lớn hơn cả lời của Nhị Thạch, kết hợp với biểu cảm lạnh như băng của cô ấy khiến Liêu Hồng Mai nghe xong thì khóc thành tiếng luôn.
“Không phải Tống Tử Dao chỉ cho mấy người chút đồ ăn thôi sao, mấy người bị mua chuộc hết rồi, sau đó xa lánh tôi, bắt nạt tôi! Tôi… Tôi không muốn sống nữa…”
Liêu Hồng Mai khóc lóc chạy ra ngoài.
Cô ta định đi chạy xa một chút để khiến mọi người lo lắng, nhưng nhìn thấy trời đã tối đen, cô ta không sao bước tiếp được.
Không còn cách nào, cô ta đành quay về phòng, đóng cửa “Rầm” một tiếng rung trời.
Một lát sau, cửa lại bị gõ vang.
Liêu Hồng Mai tức giận nói: “Ai đấy?!”
“Là tôi, Thanh Bình.
” Bên ngoài vang lên tiếng của Lưu Thanh Bình.
Hừ! Còn biết quan tâm đến cô?!
“Vào đi!”
Lưu Thanh Bình thật sự đến an ủi Liêu Hồng Mai, tay còn cầm theo một cái bánh ngô hấp.
“Vẫn ổn chứ? Đừng khóc, ăn chút gì đó trước đi.
Người là sắt cơm là thép, dù thế nào cũng phải ăn cơm chứ, sao lại làm khó dễ chính mình.
”
Liêu Hồng Mai lao động cả một ngày, đã sớm thấy đói bụng, nhận lấy bánh ngô rồi ăn ngấu nghiến.
Lưu Thanh Bình cười nhìn cô ta ăn, còn rót cho cô ta cốc nước.