Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp Tán Tỉnh Tháo Hán Run Sợ


Liêu Hồng Mai vất vả nuốt xong cái bánh ngô hấp, sau đó hít hít mũi, nói: “Chị Bình, trong số thanh niên trí thức chị là người tốt nhất.

Người đáng ghét nhất là Tống Tử Dao và Mạnh Tinh kia, rồi đến Văn Tuyết, Thạch Lỗi,… Tóm lại trừ chị ra thì toàn là người xấu!”
Lưu Thanh Bình cười nói: “Mọi người tốt lắm, nhưng có lẽ chưa nói chuyện và tiếp xúc đủ nên không hiểu em, cho nên mới hiểu lầm em.


Liêu Hồng Mai oán hận nói: “Đều tại Tống Tử Dao! Mọi chuyện vốn rất tốt, nhưng cô ta dùng một tí ơn huệ đã xúi giục được mọi người nhắm vào em!”
Ánh mắt Lưu Thanh Bình lấp lóe, rồi hỏi: “Đúng rồi, rõ ràng em và Tống Tử Dao là bạn học, sao quan hệ lại…”
Liêu Hồng Mai có vẻ né tránh, sau đó mới quanh co đáp: “Không phải tại cô ta không biết xấu hổ sao, mặt dày mày dạn theo đuổi anh trai em… Hai người không thành đôi lại tính sổ lên người em…”
Lời này nghe có vẻ không đúng lắm, nhưng Lưu Thanh Bình cũng không vạch trần cô ta mà chỉ khuyên nhủ: “Chuyện quá khứ thì để nó trôi qua đi, bây giờ chúng ta đã rời xa gia đình rồi, phải chăm sóc lẫn nhau mới đúng.


Liêu Hồng Mai thở phào, cũng không dám nói thêm gì nữa, cười cho có lệ.

Thấy vậy, Lưu Thanh Bình chào tạm biệt, lúc gần rời khỏi lại an ủi thêm vài câu, khiến Liêu Hồng Mai cảm động đến rơi nước mắt.

Tống Tử Dao nhìn thấy Lưu Thanh Bình đi ra từ phòng Liêu Hồng Mai.


Lưu Thanh Bình cười giải thích trước với cô: “Hồng Mai khóc ghê lắm, chị an ủi em ấy một hồi, giờ đỡ hơn rồi.


Tống Tử Dao cười cười, không nói gì.

Lưu Thanh Bình từ ngày đầu đã tạo cho người ta nhiều thiện cảm, nhiệt tình hào phóng, cứ như một người chị gái thích chăm sóc người khác.

Nhưng thời gian lâu dần, Tống Tử Dao lại cảm thấy hơi kỳ lạ.

Mười một thanh niên trí thức nói nhiều thì không nhiều, nói ít cũng không ít, mỗi người đều có tính cách riêng, cũng có điểm bị người khác chê trách.

Ngay cả Vương Nhất Quang, Tống Tử Dao cũng từng nghe hắn bị Thạch Lỗi mắng là đi theo chủ nghĩa quan liêu.

Nhưng Lưu Thanh Bình, hình như không có lấy một người ghét cô ấy hay nói bậy một câu về cô ấy.

Đàm Kim Hạ từng nói, người như vậy mới là người cần phải dè chừng nhất.

Nhưng Tống Tử Dao cũng không quá lo lắng, chỉ cần không xung đột lợi ích, giao tiếp với người khéo léo như vậy vẫn thoải mái lắm.


-
Củi rơm của nhóm thanh niên trí thức do nữ trí thức phụ trách, ngày nào cũng phải đi nhặt, do Lưu Thanh Bình sắp xếp ca làm việc.

Tống Tử Dao đã được xếp đi nhặt một lần, nhưng lần đó là Lưu Thanh Bình dẫn cô đi nhặt, còn lần này phải tự đi một mình.

Nhặt củi ở sau núi.

Tống Tử Dao tranh thủ đi vào lúc nghỉ ngơi sau giờ ăn trưa.

Ba giờ chiều bắt đầu làm việc, trước lúc đó hầu hết mọi người đều sẽ nghỉ trưa.

Lúc này là lúc ánh mặt trời độc hại nhất, nhưng trong núi rừng cũng râm mát, gió núi thổi tới còn cảm nhận được làn gió mát dìu dịu.

Cái gọi là nhặt củi, chính là nhặt cành cây khô rơi trên mặt đất, dùng dây buộc lại thành bó rồi vác về.

Nếu là Lưu Thanh Bình đi nhặt, nhặt hai lần là đủ dùng cho một ngày, nhưng Tống Tử Dao sức yếu, phải đi ba lần.

Cô nhặt chậm rì rì nhưng cũng không sốt ruột.

Dù sao buổi chiều đến làm việc muộn cũng chỉ trừ ít điểm công tác.

Cô còn có thể nhân cơ hội này trốn đi làm biếng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận