An Ôn Nhã liếc nhìn người phụ nữ bên cửa sổ một cái, sau đó nhìn An Đức Văn, giọng điệu khá bình tĩnh nói: "Hôm qua tôi đã nói rồi, người xuất hiện ở cổng rạp chiếu phim đêm hôm kia không phải là tôi, còn về cái váy! "
An Ôn Nhã quay người lấy từ trên tủ cạnh cửa phòng ngủ một mớ vải đỏ rực, sau đó ném xuống đất phòng khách, khoanh tay trước ngực, dựa người vào cửa, lạnh lùng nói: "Từ lúc trở về đây, tôi chưa từng mặc cái thứ mà người phụ nữ này đưa cho tôi, cái váy rách nát này vừa lấy về đã bị tôi cắt rồi, ma mới biết là con tiện nhân nào không chịu nổi cô đơn mà nửa đêm nửa hôm chạy đến rạp chiếu phim với một tên lưu manh đầu đường xó chợ.
"
Câu cuối cùng An Ôn Nhã vừa nói vừa nở một nụ cười lạnh lùng mỉa mai liếc nhìn người phụ nữ bên cửa sổ, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, cô nhìn thấy sự phẫn uất và bất mãn không thể che giấu trên mặt đối phương.
Đến đây, ba An suýt chút nữa thì không diễn nổi nữa, bất đắc dĩ liếc nhìn cô con gái nhỏ của mình, khẽ hít một hơi, lúc này mới tiếp tục diễn vở kịch mà mình đã sắp đặt.
Không thể để cho cô con gái nhỏ này nhìn ra sơ hở, nếu không cả nhà sẽ bị lật tung mất!
Mặc dù, mục đích chính là để con bé lật tung cái nhà này!
"Bây giờ con cắt cái váy thì có tác dụng gì, chuyện con và con trai bí thư Lưu yêu đương đã truyền ra ngoài rồi, vừa hay con cũng tốt nghiệp cấp 3 rồi, một thời gian nữa thu dọn đồ đạc rồi gả qua đó đi.
"
Nghe An Đức Văn nói vậy, trên mặt người phụ nữ bên cửa sổ lộ ra vẻ vui mừng, còn chưa kịp lên tiếng, một tiếng động giòn tan đột nhiên vang lên trong phòng khách.
"Choang!"
An Ôn Nhã phẩy tay hất chiếc bình hoa trên tủ cạnh tường xuống đất, mảnh vỡ thủy tinh lập tức bắn tung tóe trên sàn nhà.
Đừng nhìn cô bé này có vẻ ngoài trắng trẻo, yếu đuối dễ bắt nạt, trên thực tế lại là một người có tính cách nóng nảy.
"An Đức Văn, ông bị điên rồi sao, ông lại muốn tôi gả cho lão già đó, ông không biết vợ trước của ông ta bị ông ta đánh chết sao, tôi nhìn thấy ông ta đã muốn nôn hết cả cơm ra rồi, ông lại muốn tôi gả qua đó, ông! " Lúc này An Ôn Nhã thật sự không thể bình tĩnh nổi nữa, nhìn An Đức Văn như nhìn một người mắc bệnh tâm thần, chỉ vào ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông không sợ tôi nói với ông nội, để ông ấy đánh chết ông sao.
"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa