Mi mắt Dư Mạn Linh khẽ run, nhìn người đàn ông đang quỳ gối trước mặt mình, mãi đến khi cảm thấy trước ngực bị chất lỏng nóng ẩm bao trùm.
Trái tim khép kín mới dần được buông lỏng một chút.
Nỗi uất ức dồn nén bấy lâu nay, vẫn luôn không tìm được cơ hội bộc phát ra, bây giờ đã tìm được chỗ trút ra, lập tức như vỡ đê.
Nước mắt lã chã rơi xuống.
Bàn tay trắng nõn nắm lại thành đấm, từng cái một đánh lên người Đổng Kiến Huy, vừa khóc lớn vừa nói.
"Anh cái đồ khốn kiếp này, chỉ biết ức hiếp tôi, ngay cả đứa nhỏ mình sinh ra cũng muốn đem bán lấy tiền.
" Trong âm thanh lộ rõ sự đau khổ và ủy khuất bấy lâu nay.
Dù đã trở thành một người mẹ, nhưng suy cho cùng, cô cũng chỉ là một cô bé mới mười chín tuổi mà thôi.
Trước khi kết hôn, lúc còn ở nhà cô cũng là được ba mẹ cưng chiều mà lớn lên, về sau do gia đình phát sinh biến cố, không còn cách nào khác là buộc phải tự mình trưởng thành từng ngày.
Nắm đấm của cô đánh lên cơ thể Đổng Kiến Huy càng giống như gãi ngứa hơn.
Nhưng dù vậy, Đổng Kiến Huy vẫn cảm thấy trái tim mình như bị một con dao sắc nhọn từng chút từng chút khoét ra, đau đớn vô cùng.
Nhìn thấy vợ mình lại phải lén lút ăn thức ăn thừa như vậy, anh cảm giác như một nhát dao đâm mạnh vào tim.
Giờ phút này, anh thật hận không thể giết chết mình của trước kia.
Không biết qua bao lâu, sau khi để vợ mình trút hết tâm sự, Đổng Kiến Huy mới buông lỏng vòng eo thon thả của cô ra.
Từ dưới đất đứng lên, cúi đầu xuống, bàn tay ấm nóng dày rộng ôm lấy hai má trắng nõn của cô gái trong lòng.
Anh cúi đầu hôn đi giọt lệ nơi khóe mắt cô, dịu dàng nói.
"Em trở về phòng chính chờ đi, lát nữa đồ ăn chuẩn bị xong anh sẽ mang vào.
"Dư Mạn Linh trước đây đã từng được anh đối xử dịu dàng như vậy, cho dù hai người đã làm qua những chuyện thân mật, nhưng cũng chưa từng hôn qua, phần lớn đều là trực tiếp bắt tay vào chuyện chính.
Động tác thô lỗ nên cũng chưa bao giờ trải qua niềm vui sướng như vậy.
Nhưng vào lúc này, chỉ một nụ hôn nhẹ thôi cũng khiến đôi má trắng nõn của cô ửng hồng, xấu hổ cực kỳ, như bị ma đuổi chạy ra khỏi bếp.
Đi vào phòng chính, Dư Mạn Linh đưa hai tay sờ lên gò má nóng hổi của mình.
Cô thầm mắng mình không có tiền đồ, sao lại để cho tên khốn đó làm cho mê muội đầu óc!Nhịp tim cũng đập nhanh thất thường, giống như sinh bệnh, không chịu khống chế, giống như sắp nhảy ra ngoài đến nơi.
Đổng Kiến Huy bận rộn trong bếp một lát, cũng không tốn nhiều công sức, một mâm thịt rán thơm lừng đã ra lò.
Anh ăn một cái bánh bao hạt thập cẩm thôi mà đã cảm thấy khô khốc đến nghẹn ở cổ họng, vậy mà vợ mình một chút cũng luyến tiếc ăn!Sau khi tâm trạng đã bình tĩnh lại, anh bưng thịt rán và bánh bao vào nhà, đặt lên bàn.
“Vợ à, ra ngoài ăn cơm đi.
” Nói rồi khom người vén rèm lên.
Mới vừa bước vào phòng, lập tức đập vào mắt anh là một bóng lưng xinh đẹp trắng như tuyết lọt vào tầm mắt.
Trong nháy mắt đó, máu nóng ngay tức khắc trào lên bụng dưới, yết hầu thoáng chốc trở nên khô khốc, tiến lên phía trước vài bước, từ phía sau kéo cô ôm vào lòng.
Anh thở gấp vài tiếng nặng nề, trái cổ lên xuống nuốt một ngụm nước bọt, cong eo vùi mặt vào chiếc cổ mịn màng thon thả của cô.
Hơi thở nóng bỏng phun vào bên cổ, anh khàn cả giọng nói.
“Vợ à, em thơm quá.
” Vừa nói, một bàn tay vừa thô vừa nóng thò vào trong áo cô.
Nó di chuyển đến trước đôi gò bồng đào không quá lớn nhưng lại rất đầy đặn và đẫy đà của cô.
Anh dùng lòng bàn tay dịu dàng nắm lấy hai bên bầu ngực trắng nõn non nớt của cô, không chút kỹ xảo, không nhẹ không mạnh mà nắn bóp.
Quần áo trên người của Dư Mạn Linh bị anh khóc đến ướt đẫm, dính sát vào người cô khiến cô khó chịu, nên mới muốn thay quần áo, nhưng người này lại đột ngột bước vào.
Đột nhiên bị anh ôm từ phía sau, xung quanh đều tràn đầy hơi thở nam tính sạch sẽ.
.