Đổng Kiến Huy không ngờ kiến thức của vợ mình lại sâu rộng như vậy, nơi này phần lớn là dân quê, hiện tại còn chưa biết tới giá trị của nó.
Bằng không trên núi nhiều đồ tốt như vậy, sớm đã bị cướp hết không còn thứ gì!Nhân sâm, nấm linh chi, mười mấy năm sau vẫn còn đáng giá, sau này ngành trồng trọt phát triển, có thể dựa vào nhân công gieo trồng nên khá phổ biến.
Mặc dù vậy, giá cả của loại mọc tự nhiên vẫn cao như cũ chính vì gần như không mua được loại mọc hoang.
Đưa tay ôm lấy người vợ xinh đẹp của mình vào lòng, cúi đầu gặm một cái lên khuôn mặt trắng nõn của cô, bắt gặp đôi mắt long lanh xinh đẹp của cô nói.
"Đúng vậy, đây là nấm linh chi, ngày mai đưa em và con vào nội thành đi dạo, thuận tiện đem mấy cái này bán cho hiệu thuốc.
"Vừa nghe anh nói muốn mang đứa nhỏ ra ngoài, thân thể Dư Mạn Linh đột nhiên cứng đờ, nhớ tới lúc trước anh nói bán đứa nhỏ cho một nhà trong thành phố không thể sinh con, đến bây giờ trong lòng vẫn còn ám ảnh.
Giãy dụa mang theo sự cảnh giác cự tuyệt trong lòng anh.
"Con còn nhỏ, em và con sẽ không đi, anh nhanh chóng rửa tay ăn cơm đi.
"Đổng Kiến Huy nhạy bén nắm bắt được sự khác thường của vợ, vốn định đưa cô ra ngoài mua sắm thuận tiện mua thêm cho cô mấy bộ quần áo mùa đông.
Nhìn cô trở lên cảnh giác, hiển nhiên là sợ mình đánh chủ ý lên người đứa nhỏ, bản thân làm nhiều việc khốn nạn, đã làm cho cô không thể ngay lập tức tin tưởng! Xem ra chỉ có thể từ từ.
Anh cởi áo sơ mi dính đầy đất ra, mặc áo ba lỗ trắng, phơi bày cơ bắp cường tráng, mở cửa ra ngoài rửa mặt qua loa.
Khi quay lại phòng, sau khi ngồi xuống mới chú ý đồ ăn trên bàn, một mâm trứng gà vàng óng ánh, còn có một đĩa thịt xào chưa ăn của buổi sáng, không lẽ giữa trưa cô ấy cũng không ăn sao?Nếu như cô ấy vẫn ăn uống tiết kiệm thì bao giờ mới có thể béo lên đây.
Xem ra vẫn phải nhanh chóng kiếm tiền, cho cô ấy cảm giác an toàn mới được.
"Vợ à, trứng gà ở đâu có vậy?"Dư Mạn Linh cúi đầu múc cho anh một bát cháo nóng nói.
"Sau khi anh ra ngoài không bao lâu, mẹ em có tới một chuyến, là của mẹ cầm đến.
"Im lặng không nói chuyện mẹ đến đây nói chuyện ly hôn.
Đổng Kiến Huy vừa nghe thấy mẹ vợ đến, lại nghĩ đến chuyện trước kia đòi tiền để uống rượu, trong lòng xấu hổ không thôi, không có mặt mũi nhìn bà.
Cũng không hỏi mẹ vợ đến đây có việc gì, trong lòng âm thầm tính toán, chờ ngày mai bán đồ trong tay này đi, cầm tiền đi trả cho mẹ vợ tiền trước kia mượn.
Đưa tay kéo vợ đặt cô ngồi xuống.
"Ăn cơm đi.
" Nói xong cầm một cái bánh bao bột mì đưa cho cô, còn mình lại cầm lấy bánh bao lương thực phụ cắn một miếng lớn.
Dư Mạn Linh cắn một miếng nhỏ bánh bao bột mì, ngước mắt lên, lén lút nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt.
Nếu anh có thể vẫn như thế này thì thật tốt, chẳng qua chẳng biết anh có thể kiên trì được bao lâu.
Trong khi hai người đang ăn cơm, bên ngoài vang lên tiếng gọi cửa:"Anh Huy, tôi là Tường Tử, anh mau ra ngoài đi, mấy anh em đang uống rượu chơi bài đợi anh đấy.
"Dư Mạn Linh nghe thấy mấy câu đấy, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đổng Kiến Huy, sợ anh giống như trước kia nghe theo bọn họ đi ra ngoài uống rượu đánh bài.
Sau khi Đổng Kiến Huy nghe thấy tiếng gọi sửng sốt một chút, lập tức nhớ ra đối phương là ai.
Buông đôi đũa xuống, vừa ngẩng đầu đã đối diện khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của vợ mình, lập tức đứng dậy ôm cô vào trong lòng mình.
"Vợ à, em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Trong giọng nói hiện ra sự khẩn trương lo lắng.
.