Đổng Kiến Huy bơi rất giỏi, hai lá phổi tràn đầy sức sống, có thể nín thở dưới nước rất lâu.
Sau vài lần lấy hơi, anh nhanh chóng bắt được một con cá trắm khá to bằng cái lưới trên tay.
Anh kéo lưới vào bờ, ném con cá trắm lớn lên bờ, rồi lại lao xuống nước.
Mãi đến khi trời nhá nhem tối, anh mới vội vàng đan những sợi dây rơm rồi xâu năm con cá lớn lại, mỗi con phải nặng đến bảy tám cân.
Thân thể Đổng Kiến Huy cuồn cuộn cơ bắp, nên có thể xách chúng về nhà một cách dễ dàng.
Bên trong cửa sổ cũ nát, phản chiếu hai điểm sáng một lớn một nhỏ.
Chỉ nhìn thấy một chút ánh sáng như vậy, trong lòng anh lại dâng lên cảm giác thỏa mãn chưa từng có, kiếp trước, dù có bao nhiêu tiền tài cũng chưa từng mang lại cho anh cảm giác thỏa mãn và thân thuộc như vậy.
Trên đường về anh phát hiện nhiều nhà đều đã có điện dùng.
Nhà mình vẫn thắp đèn dầu, ăn một bữa ăn mãi cũng chưa hết.
Anh xách đồ đi thẳng vào bếp, lấy một con dao, thuần thục mổ cá trước khi trời tối hẳn, sau đó châm lửa lên.
Khói lửa lượn lờ, mùi cá truyền ra từ gian bếp tối tăm.
Sau khi trời tối hẳn, Đổng Kiến Huy bưng một bát canh cá thật to và đầy ắp đi vào phòng chính, mở miệng gọi.
"Mạn Mạn, đến ăn cơm nào.
"Một hồi lâu sau, Dư Mạn Linh mới từ bên trong đi ra.
Khi nhìn thấy canh cá và thịt cá trong bát ở trên bàn, cô không bước tới ngay mà chỉ đứng ở đó, nhìn Đổng Kiến Huy đầy cảnh giác và căm hận.
Đổng Kiến Huy khi nhìn thấy vợ mình mặc bộ quần áo chắp vá, sờn rách lại không vừa như thế thì cảm thấy đau lòng vô cùng.
Chỉ có anh mới biết rõ nhất dáng người của cô đẹp như thế nào, trong thời đại tài nguyên khan hiếm như thế này, dung mạo của cô có thể nói là xuất sắc, làn da nõn nà như thể vắt ra nước!Như viên ngọc quý, rơi xuống phàm trần.
Kiếp trước anh đã kìm nén dục vọng mấy chục năm, vừa nghĩ đến hình bóng của vợ, một luồng khí nóng đã trào lên bụng dưới.
Lúc này nhìn thấy cô tràn đầy cảnh giác, anh mặc dù rất muốn ngồi xuống cùng cô ăn một bữa cơm, nhưng anh rất rõ ràng, có anh ở đây, cô nhất định sẽ không ăn.
"Em ăn đi, trong bếp còn rất nhiều, còn anh đi xuống bếp ăn, nếu ăn không đủ anh sẽ mang lên thêm.
" Nói rồi anh xoay người đi ra ngoài.
Cơ thể Dư Mạn Linh cứng đờ, nhìn bát canh vẫn còn bốc hơi lờ mờ, một bát canh cá đầy ắp mang đến cảm giác rất không chân thực.
Trước đây, anh nhất định sẽ ăn mọi thứ có trong nhà, lúc ấy cô cũng chỉ có thể ăn một chút thức ăn thừa.
Giờ phút này mặc dù cô rất đói, nhưng lại sợ anh lại đang có âm mưu xấu xa gì, cho nên không dám tùy tiện ăn.
Bước ra ngoài, cô nhìn thấy người anh cởi trần, đi chân trần, chân còn lấm lem bùn đất, ngồi xổm dưới cửa sổ gian bếp, tay bưng bát canh, vùi đầu ăn bên dưới ánh đèn dầu mờ ảo trong nhà.
Bốn con cá lớn vẫn treo trên cửa bếp.
Thấy vậy, cô quay người trở lại phòng chính, bưng bát lên rồi bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, dưới con mắt cảnh giác và đề phòng của vợ, Đổng Kiến Huy chủ động đi vào dọn dẹp bát đĩa.
Sau khi làm xong hết mọi việc, lại nghĩ đến những việc khốn nạn mà mình đã làm trước đây, anh đun thêm một nồi nước khác, đổ đầy vào một chậu nước nóng.
"Mạn Mạn, cái này để em lau người.
"Đặt cái chậu xuống, anh lại quay bước trở ra ngoài, không dám nấn ná lại lâu.
Ngồi ở cửa đợi thêm một lúc sau, nghe thấy từ trong nhà truyền đến tiếng nước chảy nhè nhẹ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, anh thầm nghĩ đến ngày mai phải tìm cách để kiếm tiền, càng nhanh càng tốt cải thiện hoàn cảnh trong nhà.
Bây giờ đang là mùa thu, anh hiểu hơn ai hết đến mùa đông ở đây sẽ lạnh đến thế nào!Vợ và đứa nhỏ đều cần mua quần áo bông dày dặn hơn, anh cũng biết chăn bông ở nhà mỏng đến chừng nào.
Là một người đàn ông sức dài vai rộng, đến cả anh cũng gần như không thể chống lại cái lạnh đến rét buốt nơi này, thì làm sao vợ và con thơ của anh có thể chịu được!.