Giang Thư Lan có chút ngẩn ngơ.
Cái gì mà "đến muộn" lại còn "lặp lại sai"?
Đó có phải ý mà cô hiểu không?
Rất nhanh, dòng chữ trên đầu người đàn ông lại thay đổi.
[Chết tiệt, mạng mình chỉ bị chậm 10 phút thôi mà, rõ ràng là gửi chữ đến Tào Dược Hoa, sao lại nhảy lên đầu anh chàng đẹp trai này?]
[Chuyện gì đang xảy ra, kịch bản đổ bể rồi sao?]
[1]
[Thư Thư nhận nhầm người khi đi xem mắt? Nhưng người đàn ông này trông quen quá, chẳng phải anh ấy là nhân vật thần bí xuất hiện ở đoạn sau sao?]
[Đúng vậy! Anh ấy được gọi là bông hoa cao ngạo, không gần nữ sắc, cả đời không lấy vợ, dâng hiến cuộc đời cho đất nước.
Nhưng theo kịch bản, anh ấy đâu có tham gia xem mắt, sao lại xuất hiện ở đây? Còn bị mắng như tát nước nữa chứ!!!!]
[Có khi nào Thư Thư biết anh ấy là nhân vật lớn, nên cố tình dùng cách đặc biệt để thu hút anh không?]
Dòng đạn mạc cuối cùng khiến bầu không khí im lặng hẳn.
Giang Thư Lan nhìn dòng chữ thay đổi liên tục trên đầu người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng theo đó mà biến đổi.
Phần đầu cô không hiểu, nhưng dòng giữa thì cô đã hiểu ra rồi.
Nhầm người trong buổi xem mắt sao?
Người đàn ông trước mặt không phải là Tào Dược Hoa?
Vậy anh ta là ai?
Nhưng dù anh ta là ai, thì cô cũng đã mắng xong rồi!
Bây giờ có nhận nhầm người thì cũng có ích gì đâu chứ!
Mặt Giang Thư Lan đỏ bừng như lửa đốt, nóng ran, cô chỉ muốn chết đi cho xong.
Cái đạn mạc này hại chết cô rồi!
Chu Trung Phong chỉ yên lặng nhìn "đồng chí Giang Mẫn Vân" trước mặt, gương mặt thanh tú như tranh vẽ của cô thay đổi liên tục như một bảng màu, lúc đỏ, lúc xanh, lúc tím.
Thật là...!thay đổi biểu cảm quá nhanh.
Giang Thư Lan cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt, rụt rè đưa tay ra, ngượng ngùng nói, "Nếu...!nếu tôi nói tôi có thể giải thích, anh có tin không?"
Người phụ nữ vừa nóng nảy như ớt cay.
Giờ đây lại biến thành cây cải nhỏ yếu ớt trên đồng ruộng, vừa đáng thương vừa đáng ghét.
Chu Trung Phong cau mày, rất muốn từ chối, nhưng bản tính lịch sự ăn sâu vào máu khiến anh vô thức ra hiệu cho cô vào.
"Tôi cần một lời giải thích hợp lý."
Giọng anh nhẹ nhàng nhưng mang theo áp lực vô hình.
Giang Thư Lan nổi da gà, chân vừa bước ra cửa thì rụt lại.
Cô cẩn thận suy nghĩ, cố gắng sắp xếp từ ngữ.
Nhưng thế nào cũng không đúng.
Cô phải giải thích sao đây?
Chẳng lẽ cô phải nói rằng cô đã thấy tương lai của mình, nên cố tình mắng chửi tên chồng bội bạc và vô ơn trong tương lai?
Rõ ràng cô không thể nói thế được.
Giang Thư Lan im lặng, vắt óc suy nghĩ một lời giải thích hợp lý.
Lúc này, đạn mạc lại thay đổi.
[Nhìn kìa! Chân của Thư Thư như đang ngập ngừng.
Có phải cô ấy biết đại ca thích đôi chân nhỏ xinh không?]
[Chắc chắn là đang tán tỉnh rồi!]
Giang Thư Lan: ...!Tán tỉnh?
Ngay lúc đó.
Một nữ cán bộ trẻ mang trà đến, bỗng nhìn vào biển số phòng và "ơ" lên một tiếng, "Sao biển số phòng 203 và 204 lại bị đảo lộn thế này?"
Vì ngày nào cũng làm việc ở đây, cô ấy nhận ra ngay sự khác biệt.
Tiếng nói đó lọt vào văn phòng.
Suy nghĩ của Giang Thư Lan bị gián đoạn, cô nghĩ đến chiếc áo bông bị đổ nước lúc bước lên cầu thang và việc cô bị muộn 10 phút.
Bỗng nhiên cô lóe lên một ý nghĩ, thử hỏi, "Tào Dược Hoa?"
"Giang Mẫn Vân?"
Chu Trung Phong cũng nghe thấy lời của nữ cán bộ ngoài kia, và khi liên kết với những gì đã xảy ra, anh nhanh chóng nhận ra điều gì đó.
Hai người đột nhiên nhận thức được vấn đề, rồi nhanh chóng nhìn nhau.
"Tôi không phải—"
Cả hai đồng thanh nói.
Khi nhận ra đối phương không phải là đối tượng xem mắt của mình.
Giang Thư Lan đứng dậy trước, giải thích đầu đuôi câu chuyện.
"Đồng chí này, biển số phòng bên ngoài bị đảo ngược nên tôi đã nhận nhầm đối tượng, mắng nhầm người.
Nhưng tôi không có ý gì với anh cả, thật lòng xin lỗi."