Thập Niên 70 Theo Quân Đội Nuôi Con


Nói xong, cô cúi người xin lỗi, thành khẩn vô cùng.


Khi cúi đầu, cô để lộ chiếc cổ trắng nõn nà, mảnh mai.

Từ góc độ của Chu Trung Phong, anh có thể thấy chiếc cổ mịn màng của cô tạo nên một đường cong hoàn hảo, mỏng manh và dễ vỡ.


Như thể chỉ cần bóp nhẹ là gãy, yếu ớt vô cùng.


Nhận ra mình đang nghĩ gì, Chu Trung Phong nhanh chóng thu lại suy nghĩ, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói lạnh lùng, "Ừm.

"

Không hẳn là kiêu ngạo như anh nghĩ.


Chỉ một tiếng "ừm" ngắn ngủi khiến Giang Thư Lan không hiểu được anh đã chấp nhận lời xin lỗi hay chưa.


Trong phòng, bầu không khí lại trở nên ngượng ngập.


Giang Thư Lan xấu hổ đến mức muốn tự giật đứt sợi dây buộc bím tóc của mình.


Cô nghĩ, nếu đã nhận nhầm đối tượng xem mắt, thì ai làm việc của người nấy thôi.



Chỉ là, cô sẽ không đi xem mắt với Tào Dược Hoa nữa.


"Có lẽ anh nên đi tìm Giang Mẫn Vân?"

Giang Thư Lan thử hỏi.


Chu Trung Phong cau mày, "Cô đi tìm Tào Dược Hoa?"

Giang Thư Lan lắc đầu.


Hai người im lặng một lúc, bầu không khí lúng túng lại tiếp tục lan tỏa.


Bên ngoài hành lang, tiếng cười khúc khích lại vang lên, "Đồng chí Tào, anh thật hài hước và dí dỏm, được quen biết anh là vinh dự của tôi.

"

"Anh yên tâm, sau này nếu chúng ta kết hôn, tôi chắc chắn sẽ coi hai đứa trẻ như con ruột của mình.

"

Giọng nói của nữ đồng chí nghe văn vẻ, không giống phong cách của các cô gái lớn lên ở công xã.


Rõ ràng, rất có học thức.


Giang Thư Lan sờ vào chiếc áo bông còn chưa khô, bất chợt nghĩ ra điều gì, liền đưa ngón tay lên môi ra hiệu bảo Chu Trung Phong im lặng.


Cô rón rén tiến đến cửa, hé mở một khe nhỏ.


Vừa nhìn thấy Giang Mẫn Vân đang tươi cười rạng rỡ ở cửa, cô liền có cảm giác "biết ngay mà".


Giang Thư Lan nheo mắt lại, rồi quay đầu, tiến sát tai Chu Trung Phong và nói nhỏ, "Đó là đối tượng xem mắt của anh.

"

"Cô ấy bỏ trốn rồi.

"

Vì sợ người bên ngoài nghe thấy, hai người đứng rất gần nhau, giọng cô hạ thấp và mềm mại, nhẹ nhàng phả vào tai Chu Trung Phong.


Anh cúi đầu nhìn xuống, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc của Giang Thư Lan đang phủ một lớp hồng nhạt, giống như quả đào trên cành vào tháng Năm, tươi mới và thơm ngọt.



Khiến người khác muốn hái.


Chu Trung Phong hơi lùi lại, ánh mắt lướt qua khe cửa, rồi hiểu ra, "Cô ấy chạy theo đối tượng của cô?"

Khuôn mặt trắng nõn của Giang Thư Lan lập tức sầm lại.


Tào Dược Hoa bị cướp đi, cô chẳng hề tức giận, ai muốn cưới người đàn ông hai đời thì cứ cưới.


Cái cô giận là Giang Mẫn Vân đã tính toán với cô, ngay từ đầu đã tính toán với cô.


Cô nuốt không trôi cục tức này!

Còn chưa kịp nói gì, thì giọng nói trầm ấm đầy từ tính từ bên ngoài vang lên.


"Đồng chí Giang, quả không hổ danh là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp

Đại học Yến Kinh.

So với Giang Thư Lan, cô xứng đáng làm vợ tôi, làm mẹ của các con tôi hơn.

"

Vợ anh ta, nên là người có học thức như vậy, tốt nhất là sinh viên đại học.


So với Giang Thư Lan chỉ là học sinh cấp ba, còn bị đồn là có vấn đề về đạo đức, thì không biết tốt hơn bao nhiêu.


Khen Giang Mẫn Vân thôi cũng được.


Nhưng còn phải kéo Giang Thư Lan xuống để so sánh à.



Giang Thư Lan không muốn nghe thêm nữa, cô mím chặt môi, kéo mạnh cửa ra.


Ngay lập tức, cửa kêu "cạch" một tiếng.


Trong khoảnh khắc ấy.


Bốn ánh mắt đổ dồn về phía cô.


Một nam một nữ, trên gương mặt vẫn còn rõ sự ngạc nhiên và lúng túng.


Giang Thư Lan ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Giang Mẫn Vân, dừng lại trên người đồng chí nam một lúc.


Người đàn ông mặc đồ bảo hộ lao động màu xanh, chỉnh tề, khuôn mặt vuông vức, ngũ quan sắc nét, nhưng những nếp nhăn nơi khóe mắt và vài sợi tóc bạc bên mai đã tiết lộ tuổi tác của anh ta, không còn trẻ nữa.


Anh ta chính là—Tào Dược Hoa!


Kẻ đã hại cô cả đời.


Giang Thư Lan nheo mắt, đôi mắt hạnh đầy nước như muốn giết chết anh ta ngay lập tức!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận