Thập Niên 70 Thiên Tài Nghiên Cứu Khoa Học Mang Theo Không Gian Trọng Sinh


Sau khi mang bát trở lại bếp và rửa sạch, Thẩm Tri Hạ quay về phòng của mình.
Đóng cửa lại, cô nhanh chóng tiến vào không gian.
“Nguyên Bảo, mau ra đây!” Thẩm Tri Hạ lớn tiếng gọi.
“Chủ nhân, chủ nhân, người có thể nói nhỏ chút được không? Người ta sợ muốn chết đây, hu hu hu~”
Không biết học ai mà nó lại dùng cái giọng nũng nịu như vậy.
“Được rồi, được rồi, lần sau ta sẽ chú ý.”
“Nguyên Bảo, ta hỏi mi cái này.

Trồng cây trong không gian có thể dùng ý niệm được không? Đừng nói là bắt ta phải tự tay làm mọi thứ nha!”
“Được chứ, chủ nhân.

Mọi thứ trong không gian đều có thể vận hành bằng ý niệm.


Người chỉ cần nhẩm trong đầu là được.”
Nghe xong, Thẩm Tri Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Vậy thì tốt rồi!
Cô lo nếu phải tự mình làm hết thì mệt chết mất.

Nếu như vậy, không gian này chẳng khác gì một cái kho chứa đồ bình thường.
“Vậy được rồi, chúng ta bắt đầu làm việc thôi!”
Thẩm Tri Hạ không hành động vội vã mà trước tiên suy tính kỹ trong đầu về những thứ mình cần.
Theo như những câu chuyện mà mẹ viện trưởng từng kể, ở thời đại này người dân nông thôn chủ yếu tự cung tự cấp lương thực.
Muốn ăn thịt thì phải đợi đến giữa hoặc cuối năm, lúc giết lợn mới có mà ăn.
Thậm chí ở những ngôi làng nghèo, chỉ đến cuối năm mới có chút thịt, và còn phải dựa vào công điểm của mỗi nhà mà chia.

Nhà nào ít công điểm thì chỉ được phần vụn vặt mà người khác không thèm.

Bình thường, muốn ăn thịt thì phải tự mình lên núi săn bắt.

May mắn thì có thể bắt được gà rừng hoặc thỏ rừng.
Nhưng chỉ những thợ săn giàu kinh nghiệm mới thường có thu hoạch, còn người bình thường đa phần là về tay không.
Tất nhiên, thịt cũng có thể mua ở cung tiêu xã, nhưng người nông thôn hiếm khi có phiếu để mua.

Dù có thì họ cũng đổi lấy những thứ quan trọng hơn như phiếu vải hay phiếu bông.
Dù gì, thiếu một bữa thịt không sao, nhưng không có quần áo mặc thì chẳng khác gì mất mạng.
Còn một cách khác là mua thịt giá cao ở chợ đen.
Nhưng ở thời đại này chợ đen vẫn là nơi bị cấm đoán.

Nếu không may bị bắt, sẽ bị buộc tội đầu cơ trục lợi, nặng thì còn bị xử bắn.
Thôi kệ, trước mắt cô cứ trồng lúa, lúa mì, hoa quả và bông vải đã rồi tính.
Còn thịt thì lát nữa cô lên núi dạo một vòng rồi đem một chút về cải thiện bữa ăn cho cả nhà.
Dù sao cũng phải tìm lý do hợp lý để giải thích cho những thứ lấy ra từ không gian, nếu không người nhà sẽ sợ chết khiếp.
Cô không muốn bị coi là yêu quái, tốt nhất cứ từ từ phát triển kín đáo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận