Dịch: Trâu Lười
Trong cơn gió lạnh thấu xương, bông tuyết rơi xuống rì rào như bông liễu, các hộ nông dân của đội sản xuất thôn Trần Gia Loan ngồi vây quanh bếp lò nhà mình nói chuyện phiếm, tuyết rơi hơn nửa tháng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, không biết bao giờ mới ngừng đây.
(Thôn Trần Gia Loan nằm ở huyện Sơn Thành, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.
Đội sản xuất: đề cập đến một hình thức tổ chức trong nền kinh tế nông nghiệp xã hội chủ nghĩa của Trung Quốc.
Ở nông thôn, nó là một nền kinh tế hợp tác thuộc sở hữu tập thể của người dân lao động.
Theo hướng dẫn của kế hoạch quốc gia, đội sản xuất có quyền chuẩn bị đề xuất theo tình hình thực tế của đội theo điều kiện địa phương , xây dựng các biện pháp tăng sản xuất, và chỉ định phương pháp quản lý, có quyền phân phối sản phẩm và tiền của họ.)
Đúng vào thời điểm đón năm mới, đội sản xuất được nghỉ lễ, hiếm khi không phải đi làm, mấy thôn dân luôn miệng phàn nàn về công việc cũng hòa nhập dần vào bầu không khí vui mừng đầu năm mới.
Trong không khí gia đình sum họp vui vẻ đón Tết, nhà Trần Quý Tài lại truyền đến tiếng khóc của phụ nữ.
“Niên Niên mới 20 tuổi, sao ông nhẫn tâm gả con bé cho Trần mặt rỗ được, người trong đội sản xuất đều biết người vợ đầu tiên của ông ta chết thế nào, bây giờ ông lại muốn gả Niên Niên cho ông ta, không phải ông đang đẩy Niên Niên vào hố lửa à? Sao ông có thể ác như vậy được!!!”
Nghĩ đến cuộc sống tương lai của con gái, mắt Tôn Tuệ Phương đỏ ửng, nước mắt chảy dài xuống hai bên má.
Bà còn chưa khóc thành tiếng, Trần Quý Tài đã đã nghiêm mặt lườm bà: “Khóc khóc khóc, bà chỉ biết khóc mà thôi, năm mới đến bà khóc tang cho ai hả? Chồng bà còn chưa chết đâu, bà còn khóc nữa hả? Bà có muốn ăn đòn tiếp không?”
Sự sợ hãi đối với chồng ăn sâu vào trong xương tủy, Tôn Tuệ Phương nghe thấy lời của Trần Quý Tài thì vội vàng lau nước mắt trên mặt mình, bà không dám phát ra tiếng gì nữa.
Nhưng nghĩ đến chuyện con gái xinh đẹp như hoa như ngọc của mình phải đối mặt, bà cố nén sự sợ hãi xuống, bà run rẩy cãi lại để làm thay đổi ý kiến của Trần Quý Tài.
“Từ nhỏ Niên Niên đã xinh đẹp rồi, con bé làm việc tốt hơn mấy cô gái khác, con bé còn biết gánh phân, cày cấy.” Tôn Tuệ Phương quan sát sắc mặt của Trần Quý Tài, bà cẩn thận tìm từ để nói: “Hai năm trước có rất nhiều người đến cửa làm mai, ai cũng tốt hơn Trần mặt rỗ, tên Trần mặt rỗ kia còn lớn hơn ông 2 tuổi, ông ta là tên côn đồ nổi danh trong thôn, Niên Niên cũng không thiếu nhà chồng, ông gả Niên Niên đi có mưu đồ gì đúng không?”
Trần Quý Tài tẩu thuốc gõ cộp cộp rồi hít hà vài hơi thuốc lá sợi, gương mặt đen vàng đầy nếp nhăn xuất hiện sau làn khói trắng.
“Đấy là việc lúc trước, bà đi ra ngoài hỏi xem, bây giờ có người đàn ông nào dám cưới nó không, Trần mặt rỗ thì làm sao, bên trên không có bố mẹ già, Niên Niên gả qua không cần hầu hạ bố mẹ chồng, bên dưới còn có một cô con gái lớn Niên Niên một tuổi, chờ Niên Niên gả qua đó, đứa bé kia cũng đến tuổi cưới xin, về sau Niên Niên sinh một đứa con trai cho Trần mặt rỗ, cuộc sống của con bé sẽ tốt hơn nhiều.”
Phi, ngay cả đứa trẻ ba tuổi trong thôn Trần Gia Loan cũng biết Trần mặt rỗ là loại người gì, chơi bời lêu lổng không nói, ông ta còn thích uống rượu say rồi đánh người, nhiều lúc nhân cơ hội ăn đậu hũ của mấy người phụ nữ trong thôn, mèo chê chó ghét, ai đi ngang qua nhà ông ta đều hận không thể nhổ nước miếng vào trong nhà ông ta, loại người như vậy mà Trần Quý Tài nói Niên Niên gả qua có thể sống tốt.
Nếu không phải Niên Niên chui từ trong bụng bà ra, mà bà cũng không làm ra chuyện gì có lỗi với Trần Quý Tài, Tôn Tuệ Phương sẽ hoài nghi Niên Niên không phải là con đẻ của Trần Quý Tài.
Trong lòng Tôn Tuệ Phương oán trách nhưng ngoài miệng vẫn không dám nói câu gì nặng lời.
“Tuổi tác của Trần mặt rỗ quá lớn, bên nhà mẹ đẻ tôi có một chàng trai thích Niên Niên, hôm nào tôi đi hỏi xem được không?”
“Tôi biết người bà nói, cả nhà cậu ta từ già đến trẻ em đều dựa hết vào công điểm của cậu ta và bố cậu ta, lương thực kiếm được còn không đủ cho người nhà cậu ta ăn, không bằng gả Niên Niên cho Trần mặt rỗ còn tốt hơn.”
Quan trọng là Trần mặt rỗ hứa chỉ cần Trần Quý Tài gả Niên Niên cho ông ta, ông ta sẽ cho Trần Quý Tài 5 phiếu lương thực, 2 phiếu thịt và 10 đồng tiền làm sính lễ.
Bên trên Niên Niên có một người anh trai, bên dưới cũng có một người em trai, những chỗ cần dùng tiền cho một nhà 5 người rất nhiều.
Trần mặt rỗ cho sính lễ phong phú, Trần Quý Tài không có lý do gì để từ chối cả.
Ông không nói chuyện tiền sính lễ cho Tôn Tuệ Phương, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều do ông làm chủ, Tôn Tuệ Phương không có tiếng nói gì.
Tôn Tuệ Phương thấy việc này không còn con đường nào khác, bà bật khóc thành tiếng, con gái đáng thương của mẹ, sao con lại khổ như vậy!
Nghe thấy tiếng khóc của bà, trong lòng Trần Quý Tài càng phiền, mụ già chết tiệt cả ngày chỉ biết khóc, thật sự phiền phức mà.
Trần Quý Tài càng nghĩ càng giận, ông rút tẩu thuốc đập thẳng vào mặt Tôn Tuệ Phương.
“Sinh ra thứ như vậy, nếu tôi là bà tôi đã đâm thẳng vào cột chết rồi, nhà họ Trần tôi khổ tám đời mới bị hai người phụ nữ này quấn vào, bàn nhìn con bé đi, ngoại trừ Trần mặt rỗ còn ai dám cưới nó chứ, nếu không phải nó…” Nói được nửa câu, đột nhiên Trần Quý Tài ngừng lại, ông nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng quyết tâm đẩy Tôn Tuệ Phương ngã lăn ra đất.
Thân thể của Trần Niên Niên chìm trong ánh sáng vô hạn mờ mịt.
Dưới sự sợ hãi và hoảng hốt, một con đường nhỏ xuất hiện trong ánh sáng trắng, Niên Niên co chân chạy thẳng về hướng con đường đó.
Tiếng khóc và tiếng mắng chửi vang lên không ngừng, bỗng nhiên Trần Niên Niên mở mắt ra, đập vào mắt cô là một cái màn rách rưới và bức tường đất đầy vết nứt loang lổ.
Trần Niên Niên nghĩ nhất định là tư thế rời giường của cô không đúng rồi, cô chỉ về nhà giải sầu một chút thôi mà, sao đột nhiên cô lại đến một nơi kỳ lạ như này rồi?
Nhắm mắt, mở mắt, lại nhắm mắt, mở mắt…
Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, ngoại trừ đôi mắt bắt đầu đau đớn, hoàn cảnh xung quanh vẫn không thay đổi tý nào.
Lúc đầu Trần Niên Niên còn bình tĩnh, bây giờ cái mũi cũng chua xót, nước mắt rơi tí tách.
Đây là nơi nào vậy? Không phải cô bị bọn buôn người lừa bắt lên núi chứ, vừa nghĩ tới kết cục bi thảm của những người bị lừa bán, Trần Niên Niên càng khóc to hơn.
Không được, cô phải nghĩ biện pháp trốn đi!
Trần Niên Niên lau nước mắt, cô lập tức ngồi dậy.
Ai ngờ vừa đặt hai chân xuống đất, có người mở cửa phòng ra, Trần Niên Niên giật mình như con thỏ nhỏ, cô rụt rè nhìn người phụ nữ vừa đi vào.
Miếng vá trên quần áo của bà nhiều không đếm xuể, vừa nhìn liền biết người phụ nữ này rất nghèo, ngoại trừ nếp nhăn và vết đốm trên gương mặt vàng như nến, bên mặt còn có thêm mấy vết thương rách da chảy máu.
“Niên Niên, không phải con đi hái rau sao? Con về lúc nào vậy?”
Trần Quý Tài đánh Tôn Tuệ Phương xong liền đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn một mình bà, bà nghe thấy tiếng khóc phát ra từ trong phòng thì giật mình suýt nữa bị dọa chết.
Bà lấy hết can đảm đi vào xem, hóa ra là Trần Niên Niên.
Thấy gương mặt dính đầy nước mắt phòng bị nhìn bà, Tôn Tuệ Phương cảm thấy đau đớn, bà nghĩ thầm, chắc chắn con bé đã nghe thấy hết những lời bà và Trần Quý Tài nói lúc nãy rồi.
“Con gái số khổ của mẹ, mẹ không có bản lĩnh, không bảo vệ con được, bố con thật sự độc ác mà, biết rõ Trần mặt rỗ không phải là người tốt mà còn hứa gả con cho ông ta…”
Trần Quý Tài không ở nhà, lúc này Tôn Tuệ Phương mới dám khóc lớn tiếng hơn.
Bà không để ý đến thân thể cứng ngắc của Trần Niên Niên, bà ôm chặt cô vào trong ngực khóc to giống như muốn xả hết nỗi tủi thân trong những qua ra ngoài.
Bị người phụ nữ xa lạ ôm ấp, Trần Niên Niên hơi luống cuống, một lúc lâu sau cô mới vươn tay ra vỗ lưng bà, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: “Đừng, đừng khóc…”
Tôn Tuệ Phương khóc thút tha thút thít đứng thẳng người dậy: “Phụ nữ trên đời này khổ như vậy đấy, Niên Niên à, nếu có kiếp sau, dù làm heo làm chó cũng đừng làm phụ nữ, nếu không phải không nỡ bỏ con lại một mình, mẹ thật sự muốn tìm một sợi dây treo cổ chính mình.”
Tôn Tuệ Phương lau nước mắt, một bụng oán giận cũng được thu về khi bà nhìn thấy bộ dáng đờ đẫn của Trần Niên Niên.
“Niên Niên, con mặc quần áo kỳ quái gì trên người vậy, mau đi thay đồ đi, đợt lát nữa bố con về, bố con lại mắng con đấy!”
Sau khi Tôn Tuệ Phương rời đi, Trần Niên Niên ngồi chờ trong phòng một lúc lâu, đợi đến lúc cô nhận ra chuyện mình gặp phải còn khó có thể tin hơn chuyện bị bắt cóc, cô phải tốn rất nhiều thời gian để tiêu hóa sự thật này.
Trần Niên Niên tìm được một cái áo đỏ chót ở trong ngăn tủ rách rưới, cô thay đồ rồi đi ra ngoài phòng.
Trên tường trong nhà chính dán một tấm lịch treo trường, Trần Niên Niên xem ngày tháng năm trên đó, mắt cô tối sầm lại suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Mặc dù trong lòng đã có suy đoán nhưng suy đoán trở thành sự thật làm cô không chịu nổi.
Cô đã mang theo thân thể mình xuyên đến một niên đại nghèo khổ như thế này.
Có lẽ chuyện đáng được ăn mừng nhất là cô đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết, mà quyển tiểu thuyết này cô đọc qua rồi.
Trong quyển tiểu thuyết, Trần Niên Niên là một nữ phụ số khổ, lúc đầu Trần Niên Niên là một cô gái xinh đẹp nổi tiếng ở thôn Trần Gia Loan, người đến làm mai nối liền không dứt, cửa nhà sắp bị đạp đổ luôn rồi.
Ai ngờ về sau Trần Quý Tài hứa gả cô cho một công nhân ở nhà máy điện, mặc dù người công nhân kia lớn hơn Trần Niên Niên gần mười tuổi nhưng anh ta có thể kiếm được hơn 20 đồng/ tháng, cuộc sống sinh hoạt tốt hơn nông dân bọn họ nhiều.
Cuộc sống lúc đó của Trần Quý Tài và Tôn Tuệ Phương cực kỳ rực rỡ, bước chân lúc nào cũng nhẹ như lướt gió.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, sau khi xác định việc kết hôn, nhà máy điện phát sinh sự cố, người công nhân này không may mắn gặp nạn.
Người đã mất, việc kết hôn cũng không còn giá trị gì nữa, ngoại trừ đáng tiếc cho Trần Niên Niên vì mất một cọc hôn sự tốt, Trần Quý Tài không có một tia thương tiếc nào cho người công nhân đã mất kia.
Đợi qua 7 ngày của người công nhân, Trần Quý Tài lập tức tìm mối khác cho Trần Niên Niên, đối tượng lần này là người bán hàng ở cung tiêu xã.
Người trong thôn đều cảm thán số Trần Niên Niên tốt, mấy cô gái chưa kết hôn đều ghen ghét đỏ mắt.
Nhưng người tính không bằng trời tính, sau khi người bán hàng mạnh khỏe cường tráng đính hôn với Trần Niên Niên, nửa đêm đột quỵ, sáng hôm sau liền mất.
Hôn sự của Trần Niên Niên mất hiệu lực một lần nữa.
Lúc này trong thôn bắt đầu có tin đồn, nhưng đang là thời điểm đặc thù, mặc kệ ở trong thành phố hay là nông thôn đều không được truyền bá mê tín dị đoan.
Khắc chồng là việc cổ hủ không được phơi bày ra ngoài sáng, nhưng mấy người phụ nữ trong thôn ngồi cùng một chỗ đều sẽ tìm chủ đề mới để nói chuyện, chuyện Trần Niên Niên khắc chồng dần dà biến thành chuyện mọi người ngầm hiểu với nhau.
Mắt thấy không còn ai dám đến cửa làm mai, Trần Quý Tài đứng trước cửa nhà mắng một chậu máu chó lên mấy người nói linh tinh, ông còn uy hiếp nếu ai còn dám nói con gái ông khắc chồng, ông sẽ đi báo cáo người truyền bá chuyện mê tín dị đoan lên bên trên.
Trần Niên Niên phát triển theo tuổi tác, vóc dáng còn ngày càng duyên dáng, mỗi lần cô đi qua cổng thôn đều hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, hơn nửa năm sau có một anh thanh niên dẫn bà mối đến cửa xin cưới.
So với người công nhân và người bán hàng lúc trước, điều kiện của anh thanh niên nông thôn không được ưu tú như vậy, nhưng cậu anh ta là bí thư đội sản xuất, mặc kệ là công điểm hay tiền thưởng cuối năm, người cậu đó sẽ ưu tiên tình cảm người nhà mà tăng thêm chút ưu đãi cho cháu trai.
Anh thanh niên hứa hẹn sau khi cưới Trần Niên Niên về nhà, hàng năm anh ta sẽ chia 20 cân lương thực cho nhà Lâm Quý Tài.
Có thể chia 20 cân lương thực trong niên đại ăn còn không đủ no này thật sự hiếm có.
Đối tượng đính hôn xảy ra chuyện liên tục, việc kết hôn của Trần Niên Niên trở nên gian nan hơn bao giờ hết, bây giờ có người tìm đến cửa xin cưới, Trần Quý Tài cầu còn không được.
Ông không nói hai lời liền đồng ý việc kết hôn này, ông còn lấy rượu cao lương bình thường không nỡ lấy ra chiêu đãi bà mối và người thanh niên nông thôn, ai biết người thanh niên này uống quá chén, lúc qua sông về nhà không cẩn thận ngã xuống sông, lúc cứu lên bờ thân thể đã phồng lên như khinh khí cầu rồi.
Từ đó, tên tuổi khắc chồng của Trần Niên Niên đứng vững không đổ, không có người đàn ông nào dám cưới cô nữa.
Ngay cả Trần Quý Tài cũng càng ngày càng ghét bỏ cô, nhiều lúc còn động chân động tay đánh cô, ông cảm thấy cô là kẻ gây họa.
Hai năm qua đi vẫn không có ai dám đến cửa cầu hôn, làm sao Trần Quý Tài không vội được.
Mặc dù Trần mặt rỗ có một người vợ đã chết, trên người còn đầy tật xấu nhưng chỉ cần 10 đồng tiền sính lễ kia, Trần Quý Tài lập tức nguyện ý gả Trần Niên Niên cho ông ta.
Dựa vào nội dung trong tiểu thuyết, lúc này Trần Niên Niên nhảy sông tự sát không thành, Trần Quý Tài ép cô cưới Trần mặt rỗ.
Lúc mới cưới, Trần mặt rỗ còn cảm thấy cô mới mẻ nhưng sau khi cô để hai người con gái, bản tính của Trần mặt rỗ lộ dần, ông không đánh thì mắng cô, Trần Niên Niên không chịu nổi, cuối cùng cô lựa chọn cách thức kết thúc sinh mệnh của mình.
Nhưng vì nữ chính trong tiểu thuyết là con gái của vợ cả và Trần mặt rỗ, sau khi nữ chính có tình yêu và sự nghiệp đầy đủ, nữ chính bắt đầu khao khát tình thân, dù nữ chính biết rõ Trần mặt rỗ làm sai chuyện nhưng cô ấy vẫn lựa chọn hòa giải với Trần mặt rỗ.
Đến lúc tuổi già, Trần mặt rỗ không những không gặp báo ứng mà còn sống thuận buồm xuôi gió đến năm 80 tuổi.
Kết cục của nữ phụ làm Trần Niên Niên cực kỳ khó chịu, cô không hiểu vì sao nữ phụ không làm chuyện gì xấu mà tác giả lại tạo ra kết cục bi thảm như vậy cho cô.
Đang tiếc hận cho vận mệnh của nguyên chủ Trần Niên Niên, ngoài cửa truyền đến nói chuyện của đàn ông.