Dịch: Trâu Lười
Sự cám dỗ của 10 đồng tiền thực sự quá lớn đối với Lục Tử, chỗ mà Trần Niên Niên nói kia, hắn giúp Thẩm Thành Lương giao hàng đã đi qua mấy lần, bây giờ giao kem dưỡng da cũng không có gì khó.
Khi Thẩm Thành Lương trở lại, Lục Tử không kịp chờ mà nói với hắn về điều đó luôn.
Người mẹ già trong nhà Lục Tử luôn dạy hắn phải làm người có ân tất báo, khi nghĩ đến việc giao hàng cho người khác, Lục Tử cảm thấy rất có lỗi và luôn có cảm giác mình muốn phản bội Thẩm Thành Lương.
Hắn nghĩ nếu Thẩm Thành Lương thực sự không đồng ý thì hắn sẽ từ chối việc này, 10 đồng đương nhiên quan trọng nhưng hắn không thể vì nhỏ mà mất lớn được.
Nếu thực sự muốn kiếm tiền thì hắn vẫn nên đi theo Thẩm Thành Lương.
Thẩm Thừa Trạch cầm chén trà uống một ngụm, một lúc lâu sau cũng không có trả lời.
Đến khi Lưu Tử không nhịn được muốn nói nói thì hắn mới bình tĩnh mở miệng.
“Lục Tử, cậu là anh em của tôi chứ không phải người làm của tôi.
Chúng ta làm việc trên quan hệ hợp tác, địa vị ngang nhau.
Bây giờ cậu muốn giao hàng cho người khác thì đó là tự do của cậu, cậu đừng cảm thấy có lỗi với tôi.”
Những lời này làm Lục Tử cực kỳ thoải mái.
Đi theo Thẩm Thành Lương nhiều năm như vậy, Thẩm Thành Lương chưa bao giờ đối xử tệ bạc với hắn, chỉ cần Thẩm Thành Lương không chê hắn thì sau này hắn sẽ luôn đi theo Thẩm Thành Lương.
Lục Tử thở phào nhẹ nhõm: “Anh, anh đừng lo, em nhất định sẽ không làm trễ việc của anh đâu.”
Thẩm Thành Lương gật đầu, đúng lúc Lưu Tử đang muốn nói gì đó thì hắn hỏi: “Lục Tử, cậu nghĩ như thế nào về Trần Niên Niên?”
Lục Tử không hiểu ý của hắn lắm nhưng nghĩ đến việc Thẩm Thành Lương vẫn còn độc thân, hắn gãi đầu nói: “Cô ấy rất đẹp, người cũng thông minh, nhưng còn nhỏ tuổi quá.
Tam Gia, không phải anh định …”
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Lục Tử đã vội vàng lắc đầu.
Tam Gia vào nam ra bắc bao nhiêu năm nay, hắn đã gặp rất nhiều loại phụ nữ, sao hắn có thể bị mê hoặc bởi cô gái thôn quê ở cái thị trấn nhỏ này được chứ.
Hơn nữa, tuổi của Thẩm Thành Lương còn có thể làm bố của Trần Niên Niên đấy, Tam Gia của hắn không cầm thú như vậy đâu.
Thẩm Thành Lương nhìn mắt Lục Tử đảo tới đảo lui thì sao không biết hắn đang suy nghĩ gì chứ.
Khóe miệng Tam Gia khẽ giật, một lúc sau hắn mới khống chế được vẻ mặt của mình.
Lục Tử thông minh lanh lợi, đáng tiếc thỉnh thoảng trong đầu toàn là cơ bắp.
Thôi bỏ đi, có một số vấn đề không thích hợp thảo luận cùng Lục Tử, hắn vẫn nên suy nghĩ một mình thì hơn.
Hai ngày trôi qua nhanh chóng, khi Lục Tử và Thẩm Thành Lương đến mua dược liệu, họ đã mang hai tin tức cho Trần Niên Niên.
Một là Lục Tử đồng ý giao hàng cho Trần Niên Niên, hai là Thẩm Thành Lương sẽ không mua dược lược trong một khoảng thời gian ngắn.
Việc đầu tiên nằm trong dự liệu của Trần Niên Niên, còn về phần mua dược liệu, cho dù Tam Gia không nói thì Trần Niên Niên cũng sẽ chủ động nói, về sau cô sẽ không đào dược liệu mang đi bán nữa.
Rủi ro của việc đào được dược liệu tương đối cao, người ở thôn Trần Gia Loan không phải là đồ ngốc, khi thời tiết nắng nóng sẽ càng có nhiều người lên núi, chuyện này sớm muộn gì cũng bị lộ, tốt hơn hết là dừng lại càng sớm càng tốt để giữ sạch bản thân.
Hiện tại cô đã có kế hoạch khác nên cô không phải trông chờ vào việc bán dược liệu để kiếm tiền nữa.
Trần Niên Niên đưa địa chỉ Đào Tiểu Điềm viết cho Lục Tử, cô nói với hắn ta: “Anh là người có kinh nghiệm rồi, anh nhớ phải làm việc này ổn thỏa cho tôi đấy.”
Lục Tử nghiêm mặt nói: “Chỉ cần cô thu xếp bên kia xong xuôi, tôi sẽ không làm việc giống như xe bị tuột xích đâu.”
Sau khi Lục Tử giao hàng xong, Trần Niên Niên bắt đầu chờ đợi tin tức của bố mẹ Đào Tiểu Điềm.
Vào đầu tháng 5, bố mẹ của Đào Tiểu Điềm đã gửi liên tiếp mấy phong thư cho Đào Tiểu Điềm, phong thư nào cũng có tiền và phiếu, tất cả chỗ tiền này đều là của Trần Niên Niên.
Trần Niên Niên đếm kỹ, có khoảng 100 đồng.
Cầm xấp tiền trong tay, Trần Niên Niên cực kỳ vui mừng.
“Niên Niên, về sau cậu lại cần thì cô có thể tìm bố mẹ tôi.” Đào Tiểu Điềm đã được nếm mùi ngon ngọt trong chuyện này nên bây giờ cô càng sùng bái Trần Niên Niên hơn.
Mấy loại kem dưỡng da cô bán cho nhóm nữ thanh niên trí thức đều lấy từ chỗ Trần Niên Niên, Trần Niên Niên không tính một phân tiền lời nào, điều đó tương đương với việc Trần Niên Niên bỏ qua mấy đồng liền đấy.
“Được.” Thực ra Trần Niên Niên vẫn chưa biết về sau mình sẽ bán gì tiếp nhưng con đường bán hàng thì có rất nhiều, mọi chuyện sẽ tốt thôi.
“Ngày mai chúng ta lên thị trấn để mua một ít bột mì trắng và thịt đi.
Tôi lại thèm rồi.”
Đào Tiểu Điềm sờ bụng mình, vừa nghĩ đến món thịt Trần Niên Niên nấu, cô lập tức nuốt nước bọt.
Trần Niên Niên gật đầu, trước đây khi chưa dọn ra ngoài, cô phải đề phòng Trần Quý Tài và Trần Thiên Lộc.
Bây giờ trong nhà chỉ còn ba người họ, cô nhất định không thể đối xử tệ bạc với bản thân được.
Có Đào Tiểu Điềm ở đây, chuyện mua thịt có thể đẩy lên người cô ấy.
Lúc lên thị trấn mua thịt, Đào Tiểu Điềm cũng mua một ít cho nhóm thanh niên trí thức ở ký túc xá, tốt xấu gì cô cũng kiếm tiền cho họ, cô mua một ít thịt về sẽ khiến họ cảm thấy dễ chịu hơn.
Khi đi ngang qua cung tiêu xã, Trần Niên Niên nói: “Tiểu Điềm, cậu đợi tôi ở đây, tôi vào mua vài thứ.”
“Cậu có muốn tôi đi cùng không?”
Trần Niên Niên liên tục nói không, “Tôi sẽ ra ngay thôi.”
Đào Tiểu Điềm ngoan ngoãn đứng đợi ở bên ngoài, nhưng lúc thấy Trần Niên Niên bước ra, cô hiếu kỳ nhìn Trần Niên Niên.
Không phải nói mua đồ à, tại sao Trần Niên Niên đi tay không về rồi?
“Nếu không mua được thì để lần sau mua.”
Trần Niên Niên cười: “Tôi đã mua rồi.”
Đào Tiểu Điềm càng hiếu kỳ: “Cậu mua cái gì?”
Trần Niên Niên sờ đồ trong túi không trả lời.
“Tôi mua thêm ít gia vị, buổi tối tôi nấu thịt heo kho cho cậu.”
Nói đến chuyện ăn uống, Đào Tiểu Điềm lập tức cao hứng: “Đi thôi đi thôi, về nhà nấu sớm một chút.
Tôi sẽ gọi hai người Chu Tử Cừ đến.”
Đào Tiểu Điềm mua rất nhiều thứ, cô ấy mua bằng tiền mình kiếm được nên trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Sau khi trở về thôn Trần Gia Loan, cô đưa một phần thịt và bột mì trắng cho Trần Niên Niên, phần thịt còn lại thì mang về ký túc xá của nhóm thanh niên trí thức.
Một cân thịt lợn đủ để nhóm nữ thanh niên trí thức ăn, mặc dù thỉnh thoảng họ cũng mua thịt ăn nhưng đồ miễn phí vẫn thích hơn đồ mình tự bỏ tiền ra mua.
Mọi người nói cảm ơn với Đào Tiểu Điềm, Hách Nguyệt Quế cũng giả vờ khen cô nhưng khi Đào Tiểu Điềm rời đi, khuôn mặt của Hách Nguyệt Quế lập tức xị xuống.
“Mua cho nhà Trần Niên Niên rõ nhiều, ký túc xá chúng ta bao nhiêu người mà chỉ có chút thịt này nhét răng cũng không đủ.”
Bạch Hồng cười khúc khích: “Đồng chí Hách Nguyệt Quế, người không biết còn tưởng cô và thanh niên trí thức Điền ở đối diện là anh em thất lạc nhiều năm đấy?.”
Hách Nguyệt Quế híp mắt: “Cô có ý gì?”
“Hai người đều yêu thích lợi của người khác, không biết tốt xấu, đây không phải là anh em sao?”
Hách Nguyệt Quế cười nói: “Cô nói gì vậy chứ, tôi chỉ muốn mọi người được ăn nhiều thịt hơn thôi mà.”
Bạch Hồng xì mũi, không tiêu tiền của cô ta nên cô ta không xót.
Cô còn nói dễ nghe như vậy chứ, sao cô không mua một ít cho người trong ký túc xá đi.
Ở bên kia, Đào Tiểu Điềm đã gọi Chu Tử Cừ và Trần Đại Tráng ra ngoài.
Nghe rõ ý của cô, Trần Đại Tráng cảm thấy xấu hổ, “Nhà tiên nữ đang nghèo khó, chúng ta cứ đến nhà cô ấy ăn cơm không tốt lắm đâu.”
Đào Tiểu Điềm nghĩ thầm, bây giờ nhà Niên Niên không nghèo đâu, tiền bố mẹ cô gửi cho Trần Niên Niên ít nhất cũng phải 100 đồng, người ở thôn Trần Gia Loan cũng chưa chắc giàu như Trần Niên Niên.
“Đừng lo, lần này tôi bỏ tiền.
Hơn nữa quan hệ của thanh niên trí thức Chu và nhà họ rất tốt, ăn một hai bữa thì sao chứ?”
Chu Tử Cừ nhàn nhạt nhìn cô, Đào Tiểu Điềm trêu hắn: “Thanh niên trí thức Chu làm sao vậy, tôi nói không đúng sao?”
Chu Tử Cừ lắc đầu.
Đương nhiên không đúng rồi, hắn không có quan hệ gì với Trần Niên Niên cả.
Trần Đại Tráng không hiểu: “Tử Cừ và nhà họ tiên nữ có quan hệ gì? Chẳng lẽ dì Tôn nhận cậu ấy làm con nuôi rồi?”
Đào Tiểu Điềm bật cười, ngay cả Chu Tử Cừ cũng nghẹn lời.
“Không nói nữa, không nói nữa, Niên Niên còn đang chờ chúng ta đấy.”
Lúc ba người đến, Trần Niên Niên vẫn đang nấu ăn trong bếp, Đào Tiểu Điềm liền nhảy xuống bếp giúp đỡ.
Trần Đại Tráng và Chu Tử Cừ ra sân xây chuồng gà cho Tôn Tuệ Phương.
Mấy con gà nhỏ Trần Niên Niên mua lớn hơn rồi, mặc còn hơi non nớt nhưng dưới sự chăm sóc cẩn thận của Tôn Tuệ Phương, mấy con gà này còn lớn nhanh hơn mấy con gà ở nhà khác.
Điều đáng tiếc duy nhất là đàn gà con đã thay đổi từ năm con xuống còn bốn con, một trong số chúng đã bị một con chồn từ trên núi xuống bắt đi vào hai ngày trước.
Cũng may mà Tôn Tuệ Phương phản ứng nhanh, nếu không bốn con còn lại cũng bị bắt mất.
Tốn bao nhiêu công sức nuôi nhưng lại mất một con, Tôn Tuệ Phương tức muốn chết.
Sáng sớm nay, bà và Trần Thiên Hoằng lên núi tìm một ít gỗ định xây một cái chuồng gà chắc chắn hơn cho đàn gà.
Trần Đại Tráng là một người cao to mạnh mẽ, loại nghề thủ công này rất thích hợp với hắn.
Khi nhìn thấy việc này, hắn lập tức giúp đỡ mà không nói một lời.
Thấy Chu Tử Cừ cũng định giúp đỡ, Tôn Tuệ Phương vội xua tay: “Thanh niên trí thức Chu, ba người chúng tôi là đủ rồi.
Cậu ngồi xuống trước đi, chúng tôi làm xong ngay đây.”
Tôn Tuệ Phương biết Chu Tử Cừ có ý với Trần Niên Niên, nhưng bà không thể dựa vào đó mà sai bảo Chu Tử Cừ được.
Biết Tôn Tuệ Phương không chê mình, Chu Tử Cừ bình tĩnh rút tay về, hắn thật sự không biết làm thế nào, hắn đi theo còn làm họ phiền hơn.
Một lúc sau, Đào Tiểu Điềm đi từ phòng bếp ra, Trần Niên Niên không cần cô ở đó, cô liền đi ra xem mấy người Trần Thiên Hoằng dựng chuồng gà.
Từ nhỏ đến lớn cô sống ở thành phố nên nhìn cái gì cô cũng cảm thấy hiếm lạ.
Cô vừa đứng ở một bên vừa đặt câu hỏi, thỉnh thoảng Trần Thiên Hoằng lại giải thích cho cô.
Kể từ khi chuyển ra ngoài, Trần Thiên Hoằng trở nên lạc quan và cởi mở hơn trước, bố mẹ đều hy vọng con cái của họ tốt, trạng thái hiện tại của hắn làm Tôn Tuệ Phương cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Chờ qua một thời gian nữa, bà sẽ đi tìm bà mối ở trong thôn để nói chuyện kết hôn của Trần Thiên Hoằng, đến lúc đó cuộc sống nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.
Về phần Trần Niên Niên…
Tôn Tuệ Phương liếc nhìn Chu Tử Cừ không biết rời đi lúc nào, bà khẽ thở dài.
Con cái tự có phúc của con cái, Trần Niên Niên là người có chủ ý, Tôn Tuệ Phương sẽ không xen vào việc hôn nhân của cô.
Trần Niên Niên đang thái thịt ở trong bếp thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, cô liền nói: “Tiểu Điềm, cậu lấy bát đựng thịt giúp tôi.
Bát to một chút.”
Một cái bát to nhanh chóng đến tay Trần Niên Niên.
cô nói cảm ơn nhưng vẫn không quay lại nhìn.
Ánh đèn trong bếp mờ ảo nhưng không thể che đi khuôn mặt xinh xắn và đầy màu sắc của Trần Niên Niên.
Tháng năm nhiệt độ tăng cao, áo khoác to cồng kềnh được thay bằng chất liệu mỏng hơn, dáng người Trần Niên Niên đeo tạp dề duyên dáng, đường cong mềm mại, đây chính là dáng vẻ đẹp nhất ở độ tuổi này.
Một tia sáng ngoài cửa sổ chiếu lên gương mặt cô làm tăng thêm nét dịu dàng và hiền lành.
Hai mắt của Chu Tử Cừ chìm xuống, tim hắn đập thình thịch giống như pháo hoa nổ tung trên bầu trời vậy.
Trần Niên Niên cảm thấy bầu không khí thay đổi rõ rệt, khi cô nhận ra thì người cô đã bị bao trùm bởi một cái bóng đen, cô dừng hành động trên tay rồi quay lại nhìn cười cười.
“Anh làm gì vậy, cố ý làm em sợ đúng không?” Giọng điệu oán trách mang theo mấy phần giận dỗi.
Hầu kết của Chu Tử Cừ nhấp nhô lên xuống, bàn tay giơ lên khẽ run rẩy.
Trần Niên Niên không biết hắn định làm gì, khi bàn tay của Chu Tử Cừ chạm vào mặt cô, Trần Niên Niên nín thở, “Sao … sao vậy?”
Sau khi hỏi xong câu này, mặt cô lập tức đỏ bừng.
Con người thực sự bị ảnh hưởng bởi môi trường.
Ở thời đại dè dặt bảo thủ này, Trần Niên Niên cảm thấy mình cũng trở nên dè dặt hơn nhiều.
Trần Niên Niên không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt Chu Tử Cừ.
Chu Tử Cừ lau mặt cho cô: “Anh còn tưởng mình gặp một con mèo mướp nhỏ đấy.”
“Bẩn lắm sao?” Nhất định là lúc nãy nhóm lửa cô không để ý rồi.
Gương mặt lúc đầu chỉ có một vết đen nhỏ nhưng sau khi Chu Tử Cừ lau xong, diện tích của nó lại có xu hướng lan rộng ra.
Hắn rút tay về, mặt không chút thay đổi gật đầu nói: “Rất bẩn.”
Trần Niên Niên không nghi ngờ gì, cô dùng mu bàn tay lau mặt: “Còn nữa không?”
“Còn, em không nhìn thấy, để anh lau giúp em.” Vẻ mặt Chu Tử Cừ bình tĩnh, bàn tay lại rơi trên mặt Trần Niên Niên.
Gương mặt Trần Niên Niên tràn đầy sự tín nhiệm, Chu Tử Cừ nhìn cô chăm chú, trong lòng hắn sục sôi mãnh liệt, tất cả mọi cảm xúc như muốn trào ra ngoài.
Không đợi Trần Niên Niên nói gì, đột nhiên hắn rút tay về, mặt nóng như lửa đốt.
“Lau sạch rồi, anh ra ngoài hỗ trợ đây.”
Dáng vẻ luống cuống hoảng sợ kia giống như trong phòng bếp có thứ gì đó lạ lắm vậy.
Trần Niên Niên im lặng không nói nên lời, cô cảm thấy người đàn ông này thật khó hiểu mà.