Dịch: Trâu Lười
Từ khi gà trong nhà bị chồn ăn mất, Tôn Tuệ Phương luôn cảm thấy không yên tâm, buổi tối bà không dám ngủ say, chỉ cần nghe thấy tiếng động gì bà sẽ dậy đi xem ngay.
Nửa đêm gà trong chuồng không ngủ mà cứ kêu cục tác cục tác, chẳng lẽ chồn lại đến rồi?
Tôn Tuệ Phương nhanh chóng rời giường, bà vội vàng cầm đèn pin ra ngoài xem.
Đèn pin này sử dụng dễ hơn đèn dầu rất nhiều, chỉ cần soi về phía chuồng gà là có thể nhìn rõ cảnh vật bên trong.
Bốn con gà túm tụm trong góc, đôi mắt như hạt đậu xanh của chúng nheo lại thành một khe, chúng kêu cục tác cục tác nhìn thấy Tôn Tuệ Phương đi ra.
Tôn Tuệ Phương nhìn xung quanh nhưng không thấy có gì lạ cả.
Bà nghĩ chắc do bà quá căng thẳng rồi, cái chuồng gà này rất chắc chắn, dù chồn nhảy kiểu gì cũng không vào được.
Bà ngáp một cái rồi xoay người bước vào nhà.
Vừa mới nhắm mắt lại, đàn gà lại kêu lên, Tôn Tuệ Phương dậy lần nữa.
Lần này bà không dùng đèn pin, con chồn đó rất thông minh, có lẽ vừa rồi nó bị phát hiện nên trốn đi trước rồi.
Tôn Tuệ Phương cầm cây sào ở sau cửa, chỉ cần nhìn thấy con chồn kia, bà sẽ dùng gậy đập nó ngay, bà phải đánh chết nó mới được.
Nhưng lần này vẫn không thấy gì.
Tôn Tuệ Phương buồn bực, mấy con gà nhà bà rất ngoan, bọn nó sẽ không bao giờ kêu vào lúc nửa đêm.
Sao tự nhiên hôm nay bọn nó lại kêm ầm lên như vậy nhỉ?
Tình huống này xảy ra mấy lần, qua nửa đêm mà Tôn Tuệ Phương vẫn chưa được ngủ, ngay cả Trần Niên Niên và Trần Thiên Hoằng cũng tỉnh ngủ khi nghe thấy động tĩnh, Tôn Tuệ Phương suýt chút nữa đã nghi ngờ mấy con gà nhà bà đang cố tình trêu đùa người.
Trần Niên Niên ngáp một cái, cô dụi dụi mắt: “Mẹ, có chuyện gì vậy, con chồn lại tới à?”
Tôn Tuệ Phương cực kỳ mệt: “Mẹ không biết, con chồn đó di chuyển rất nhanh, mẹ còn không nhìn thấy bóng dáng của nó nữa.”
Ban ngày Tôn Tuệ Phương vẫn phải đi làm, ban đêm bà không ngủ đủ giấc sẽ không có sức lực để làm việc.
Trần Thiên Hoằng quan tâm nói: “Mẹ, mẹ đi ngủ trước đi, để con trông coi cho.”
Lúc này đầu óc của Trần Niên Niên cũng tỉnh táo dần, cô nhìn thoáng qua khoảng sân yên tĩnh rồi nói: “Không cần trông coi đâu, đêm nay gà của nhà chúng ta nhất định không sao, mọi người đi ngủ đi.”
Tôn Tuệ Phương nhìn cô: “Sao con biết chồn không tới?”
Trần Niên Niên cười nói: “Chúng ta đã đánh rắn động cỏ, chắc chắn bọn nó sợ hãi không trở lại nữa.
Mà chuồng gà nhà mình cũng rất chắc chắn, mấy con vật bình thường không thể trèo vào được đâu.”
“Mẹ, Niên Niên nói đúng đấy, con nghĩ chúng ta đừng căng thẳng, khẩn trương như vậy.”
Được hai đứa con an ủi, Tôn Tuệ Phương cũng không cố chấp ở lại trông coi nữa.
Nhưng không hiểu sao trong lòng bà luôn cảm thấy không ổn, bà tự tay nuôi lớn mấy con gà này nên bà thực sự không muốn chúng xảy ra chuyện.
Cứ như vậy, ba mẹ con lại trở về phòng của mình.
Lúc này Điền Chính Bình đang trốn trong đống cỏ, tim hắn đập rất mạnh, hắn nghe thấy trong nhà không có động tĩnh gì nữa thì lập tức nhảy ra khỏi tường chạy về ký túc xá thanh niên trí thức.
Hôm nay hắn chỉ đến đây dò xét thôi, sau khi hiểu được tình hình trong nhà Trần Niên Niên, việc tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Trong màn đêm tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của hắn, những thanh niên trí thức khác đang ngủ say ở trong ký túc xá, hắn che miệng lại rồi rón rén bò lên giường.
Đổng Minh Viễn nằm ngay bên cạnh xoay người sang một bên, trong miệng hắn bẫn đang nói lẩm bẩm mơ hồ.
Điền Chính Bình che kín tiếng thở hổn hển trong miệng của mình, chờ đến lúc ký túc xá không có động tĩnh gì nữa hắn mới buông lỏng tay ra.
Hai bát nước lạnh đã tiêu hóa hết trong lúc chạy, Điền Chính Bình đói đến mức nôn ra nước chua.
Hắn cắn tay mình nghĩ thầm, ngày mai trộm con gà kia có thể no bụng rồi.
Dựa vào ánh trăng, hắn có thể nhìn rõ chuồng gà của nhà Trần Niên Niên.
Mặc dù gà vẫn còn non nớt nhưng ăn chúng cũng đủ no bụng rồi.
Khi hắn trộm được gà, hắn sẽ tìm một bờ sông không có ai rồi làm sạch lông gà, sau đó rắc một ít gia vị lên khi nướng, mùi vị chắc chắn rất ngon.
Điền Chính Bình liếm miệng giống như mùi gà nướng đang ngoắc tay gọi hắn đến.
Hắn dần dần nhắm mắt lại trong cơn đói, ngay cả trong mơ cũng có thịt gà làm hắn sướng phát điên lên.
Việc trộm gà chỉ có thể thực hiện vào ban đêm, Điền Chính Bình không nhịn được đói nên mặt dày đi tìm Trần Phú Quốc.
Hắn bị Trần Phú Quốc bắt nhiều lần vì tội lười biếng khi làm việc nên Trần Phú Quốc cực kỳ ghét hắn, ông còn phê bình hắn rất nhiều lần.
Nếu không phải không còn biện pháp gì thì hắn không bao giờ tìm Trần Phú Quốc.
Còn không phải sao? Hắn vừa nói đến việc vay lương thực, Trần Phú Quốc liền quở trách hắn giống như pháo nổ vậy.
Lương thực phân cho nhóm thanh niên trí thức trong đội sản xuất đều được tính toán kỹ, chỉ cần tiết kiệm một chút là có thể bám trụ đến vụ thu hoạch.
Từ trước đến nay ngoại trừ Điền Chính Bình ra thì không có thanh niên trí thức nào ăn hết lương thực cả.
Hàng năm chia lương thực cho từng hộ gia đình xong, đội sản xuất còn phải giao một phần cho công xã nên đội sản xuất không còn bao nhiêu cả.
Điền Chính Bình đến vay lương thực sớm như vậy khiến Trần Phú Quốc giận điên người.
Ai cũng từng trải qua chuyện này rồi nên họ biết cảm giác đói là như thế nào.
Trần Phú Quốc là một người mặt lạnh tim nóng, mặc dù ông không hài lòng về Điền Chính Bình nhưng ông cũng không vui vẻ gì nếu Điền Chính Bình đói đến mức sinh bệnh.
“Tôi nói cho cậu biết, chỗ lương thực này là phần cậu ứng trước.
Hiện tại cậu lấy bao nhiêu thì đến vụ thu hoạch mùa thu sẽ bị trừ bấy nhiêu.
Lần sau cậu chết đói, tôi cũng không quan tâm đâu.”
Điền Chính Bình vội vàng gật đầu: “Đội trưởng, bác đừng lo lắng, lần này cháu sẽ ăn tiết kiệm, cháu sẽ không bao giờ lãng phí lương thực.”
Điền Chính Bình hứa thì hay lắm nhưng thực tế hắn không ăn năn chút nào cả.
Một bữa ăn của hắn còn nhiều hơn người khác nhiều.
Hắn nghĩ nếu đội sản xuất có thể cho hắn vay một lần thì nhất định sẽ cho hắn vay lần hai.
Bây giờ Trần Phú Quốc nói tuyệt tình như vậy nhưng đến lúc đó ông thật sự muốn nhìn hắn đang sống sờ sờ lại chết đói sao?
Để nhét đầy cái bụng của mình, ý đồ xấu xa trong lòng Điền Chính Bình không tiêu tan mà ngược lại càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Hắn không giống Chu Tử Cừ và Ngô Thu Dương, họ có thể dựa vào gương mặt của mình để lừa mấy cô gái nông thông mang đồ tốt trong nhà cho họ.
Đến thôn Trần Gia Loan mấy tháng rồi, hắn chưa từng được ăn đồ mặn dính dầu gì cả.
Thừa dịp trong thôn ồn ào vì chuyện chồn ăn gà, hắn có thể dựa vào chuyện này để che đậy cho mình.
Trần Niên Niên xấu xa chưa bao giờ gọi hắn đến ăn thịt, vậy thì đừng trách hắn độc ác.
Đêm đó Điền Chính Bình lại vươn bàn tay tội ác của mình vào trong chuồng gà nhà Trần Niên Niên.
Lần này hắn quen đường quen nẻo nên trước khi mấy con gà kêu ầm lên, hắn ta túm cổ một con gà rồi dùng bao tải chùm con gà lại.
Hắn buộc miệng túi thật chắc rồi ném nhẹ ra ngoài tường rồi nhìn xung quanh, sau khi không thấy ai thì lập tức nhảy ra ngoài.
Quá trình trộm gà rất suôn sẻ, nếu không phải điều kiện không cho phép, Điền Chính Bình đã sướng đến mức hét to lên rồi.
Người ở trong ký túc xá có thói quen nửa đêm dậy đi vệ sinh, hắn không thể lang thang bên ngoài lâu được, nếu không sẽ làm người ta nghi ngờ.
Đầu tiên hắn mang con gà đến nơi hắn nhìn trúng lúc sáng, đợi ngày mai đi làm hắn sẽ đến xử lý nó.
Nơi này cách ký túc xá khá xa, xung quanh cũng không có nhà nào nên hiếm khi có người tới đây.
Sau khi Điền Chính Bình giấu con gà đi rồi đánh dấu ký hiệu, hắn lập tức quay trở lại ký túc xá.
Lúc thức dậy vào sáng hôm sau, ngoại trừ Chu Tử Cừ không thấy đâu cả thì tất cả mọi người trong ký túc xá đều bận rộn.
Điền Chính Bình nằm trên giường ôm bụng rên rỉ rất lâu nhưng không có ai để ý tới hắn.
Điền Chính Bình tức giận hầm hừ, những kẻ ích kỷ này không thèm quan tâm đến hắn, đáng đời họ không được ăn thịt gà của mình.
Hắn kéo cổ họng hét lên hai lần, Trần Đại Tráng không thể chịu đựng được nữa, hắn bước đến và hỏi Điền Chính Bình làm sao.
“Tôi đau bụng muốn chết rồi.
Hôm nay chắc tôi không đi làm được.
Lát nữa tìm đội trưởng xin nghỉ cho tôi nhé.”
Nhìn da mặt hồng hào và giọng nói mạnh mẽ của hắn, Trần Đại Tráng thấy hắn làm gì có dáng vẻ bị ốm chứ.
Giả vờ cũng không biết giả vờ cho giống một chút.
Nhưng hắn không đi làm thì bị trừ công điểm, Trần Đại Tráng cũng lười vạch trần hắn.
Khi nhóm thanh niên trí thức lần lượt rời khỏi ký túc xá, Điền Chính Bình lập tức đứng dậy.
Trong bếp có đủ gia vị và diêm, thật là tiện cho hắn mà.
Nhưng khi hắn hăm hở đi đến nơi giấu gà tối hôm qua thì con gà trong bãi cỏ đã biến mất không thấy tăm hơi đâu cả.
Điền Chính Bình gấp gáp tìm đi tìm lại bốn phía nhưng ngay cả lông gà cũng không thấy đâu.
Hắn vừa tức giận vừa lo lắng, hắn sợ người khác phát hiện mình ăn trộm gà, đồng thời nguyền rủa kẻ đã trộm gà của hắn.
Điền Chính Bình tuyệt vọng trở về ký túc xá, hắn suy nghĩ miên man mà không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cả ngày hôm nay hắn vô cùng hoảng sợ, hắn sợ việc hắn trộm gà sẽ bị lộ.
Hắn từng nghe nói một người ở thôn Trần Gia Loan bị bắt vào trại lao động vì tội ăn trộm trứng gà của người khác, hắn còn muốn trở về thành phố, nếu hắn bị bắt và đưa vào trại lao động thì hắn phải làm sao bây giờ?
Hắn đứng ngóng tronong trước cửa ký túc xá dành cho thanh niên trí thức, hắn muốn nghe những chuyện xảy ra hôm nay từ trong miệng nhóm thanh niên trí thức đi làm về.
Khi thấy mọi người không nói một câu nào liên quan đến gà thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hắn cảm thấy hơi lạ, một con gà trong nhà Trần Niên Niên biến mất mà họ không phát hiện ra sao?
Chắc bọn họ nghĩ chồn đã ăn gà rồi, Điền Chính Bình càng nghĩ càng nghĩ càng thấy đúng.
Không biết con đĩ nào đã lấy con gà mà mình cố sức ăn trộm được, Điền Chính Bình giận điên người.
Thật ra lúc đầu hắn không ăn con gà kia cũng không sao, nhưng thứ càng không chiếm được thì hắn càng thèm.
Nhà Trần Niên Niên người thì già, người thì yếu ớt, người thì thọt, đây là nhà dễ thành công nhất.
Nằm cả buổi tối, hắn vẫn không kìm lòng được.
Đem hôm sau hắn lại đến nhà Trần Niên Niên.
Hành động vẫn suôn sẻ như lần trước, Điền Chính Bình đổi chỗ giấu gà, lần này hắn tính toán trước, hắn giả vờ bỏ đi rồi lại chạy về đổi chỗ giấu khác.
Hôm nay hắn phải bắt được tên trộm gà này mới được.
Nhưng hắn đợi rồi lại đợi, đợi thật lâu cũng không thấy nửa bóng người.
Bờ sông là nơi có nhiều muỗi nhất, Điền Chính Bình ngồi xổm một lúc, cả người hắn ngứa không chịu được, bây giờ hắn ăn luôn con gà này là được rồi.
Nghĩ đơn giản mà làm thì khó, chưa nói đến việc thiếu thời gian, lần này hắn cũng không mang theo đồ nghề gì, hắn không cách nào giải quyết con gà ngay tại chỗ được.
Điền Chính Bình nghiến răng, hắn dùng tay đào một cái hố trên mặt đất rồi chôn con gà vào, cuối cùng hắn còn dùng lá cây che lại.
Sau khi cam đoan không ai thấy, hắn mới cẩn thận quay về ký túc xá.
Sáng hôm sau tỉnh dậy cũng không thấy Chu Tử Cừ ở ký túc xá, trong đầu Điền Chính Bình chợt lóe lên một tia sáng, sáng ngày hôm qua Chu Tử Cừ không ở đây, hôm nay cũng không ở đây, chẳng lẽ là hắn trộm gà sao?
“Trần Đại Tráng, Chu Tử Cừ đi đâu vậy?”
Hắn vội vàng hỏi, Trần Đại Tráng nhìn hắn nói: “Cậu ấy đi đâu thì liên quan gì đến cậu?”
Điền Chính Bình tức chết vì thái độ của Trần Đại Tráng.
Ở trong mắt hắn, Trần Đại Tráng và Chu Tử Cừ cấu kết với nhau làm chuyện xấu, hai người họ lấy gà của hắn giấu đi rồi.
“Đừng tưởng tôi không biết hai người đã làm chuyện xấu xa gì.
Chu Tử Cừ đến bờ sông rồi đúng không?”
Trần Đại Tráng xắn tay áo bóp tay: “Cậu lại thả cái rắm gì vậy hả? Hai chúng tôi làm chuyện gì? Nếu hôm nay cậu không nói rõ, tôi nhất định đánh chết cậu.”
Điền Chính Bình không đánh thắng Trần Đại Tráng nên hắn sợ rụt cổ lại.
Nhưng ngay sau đó hắn lại hùng hổ nói: “Muốn mọi người không biết trừ phi mình đừng làm.
Bị tôi nói trúng nên chột dạ phải không?”
Ngô Thu Dương càng ngày càng không thích Điền Chính Bình: “Mọi người đều biết thanh niên trí thức Chu đang rửa mặt ở bên ngoài, cậu nổi điên cái gì?”
Sắc mặt Điền Chính Bình biến đổi, “Rửa mặt? Sao cậu ta đang rửa mặt được?”
Hắn vừa nói xong thì Chu Tử Cừ bê chậu rửa mặt đi vào, hắn nhìn sắc mặt cứng đờ của Điền Chính Bình nói: “Tôi không biết thanh niên trí thức Điền lại quan tâm đến việc đi lại của tôi thế đấy.”
Điền Chính Bình nghẹn lời, đột nhiên hắn không biết nói gì cho tốt.
Lúc này Đổng Minh Viễn nói: “Thanh niên trí thức Điền, bản lĩnh đảo ngược của cậu thật lợi hại, không bằng cậu nói hai ngày nay đêm nào cậu cũng lẻn ra ngoài làm gì đi.”
Điền Chính Bình có tật giật mình, hắn lập tức cứng cổ nói: “Cậu đừng có nói linh tinh, nửa đêm tôi lén ra ngoài làm gì.”
Đổng Minh Viễn không muốn tranh luận với hắn, người trong ký túc xá không phải kẻ ngốc, Điền Chính Bình thật sự cho rằng thần không biết quỷ không hay sao?
“Tôi nghe nói gần đây đội sản xuất đang điều tra việc đầu cơ trục lợi, cậu đừng có kéo nhóm thanh niên trí thức chúng tôi vào đấy.”
Nghe thấy bốn chữ “đầu cơ trục lợi”, Điền Chính Bình không gấp gáp nữa, hắn nhất thời bị quỷ ám mới trộm hai con gà, hắn không liên quan gì đến việc đầu cơ trục lợi cả.
Đang suy nghĩ về việc này, đột nhiên tiếng chiêng vang lên bên ngoài ký túc xá nhóm thanh niên trí thức, ngay sau đó là tiếng Trần Phú Quốc gọi bọn họ tập hợp.