Dịch: Trâu Lười
Lão nông ngập ngừng nói: “Dẫn hai người đến rừng hồng làm gì?”
Tất nhiên là xem ông nói thật hay không.
Trần Niên Niên nói nửa thật nửa giả: “Cháu là công nhân trong xưởng đóng hộp của huyện.
Nếu nhà ông thực sự có nhiều hồng như vậy, cháu sẽ tìm cách để người mua trong xưởng chúng cháu đến thu mua cho ông.”
Khóe miệng của lão nông run lên vì kích động, ông xoa tay nói: “Cháu gái, cháu nói thật sao?”
Trần Niên Niên gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, như vậy đi, cháu mua rổ hồng của ông trước đã.”
Trần Niên Niên ước lượng ông lão có hơn 20 kg hồng, cô lấy hai đồng từ trong túi ra đưa cho lão nông.
Triệu Nguyên Trung không ngờ lần này ông lại bán được nhiều tiền như vậy, ông sợ Trần Niên Niên đổi ý nên nhanh chóng nhận lấy tiền.
“Được rồi, bây giờ hai người đi xem luôn sao?”
Trần Niên Niên còn muốn nói gì đó nhưng Chu Tử Cừ đã nói trước: “Hôm nay chúng tôi không đi được.
Ông cho chúng tôi biết vị trí của đội sản xuất của ông.
Chúng tôi sẽ sắp xếp người tới đó.”
Triệu Nguyên Trung cười ha hả nói: “Vậy hai ngày này ông sẽ ở nhà chờ hai người.”
Sau khi hẹn thời gian, Trần Niên Niên nhờ Triệu Nguyên Trung chở hồng đến xưởng cho cô.
Xử lý 20kg hồng không làm khó được Trần Niên Niên, cô để dành một ít để ăn, phần còn lại thì bán cho mấy công nhân khác.
Quả hồng này vừa ngọt vừa tươi nên chắc chắn có người mua.
Cuối cùng, Chu Tử Cừ vẫn mượn xe đạp của quản lý nhà máy vì hai người phải quay lại thị trấn tìm Tam Gia.
Rừng hồng của Triệu Nguyên Trung đã làm Trần Niên Niên nảy ra ý tưởng kiếm tiền trở lại.
Cô nghĩ nếu việc làm ăn này hoàn thành, cô sẽ lập tức mua cho mình một chiếc xe đạp.
Lục Tử không có gì làm liền thích đi dạo quanh trấn, khi Trần Niên Niên tìm đến cửa, hắn vui vẻ nói: “Nhanh như vậy mà cô lại có cách kiếm tiền mới rồi sao?”
Kể từ khi Trần Niên Niên và Tam Gia hợp tác làm việc cùng nhau, Lục Tử càng ngày khâm phục cô.
Hắn cảm thấy một cô gái nông thôn có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng như vậy thật sự lợi hại mà.
Mấy ngày nay hắn cũng đi theo nên kiếm được rất nhiều tiền, tuy không nhiều bằng Tam Gia và Trần Niên Niên nhưng Lục Tử thấy thỏa mãn lắm rồi.
Lúc này nhìn thấy Trần Niên Niên, hắn cảm thấy cô chính là thần tài của mình, thần tài đến cho hắn tiền, hắn có thể không vui sao?
Trần Niên Niên rất thích tính cách thông minh lanh lợi của Lục Tử.
“Hôm nay tôi gặp một ông lão bán trái cây ở trên huyện.
Ông ấy nói ông ấy trồng mấy mẫu hồng trong nhà.
Anh tìm cơ hội thu mua chỗ hồng này đi.”
Lục Tử sờ cằm nói: “Mua thì mua được, nhưng thu mua nhiều hồng như vậy, chúng ta phải xử lý như thế nào đây?”
Trái cây không giống mấy loại đồ khô khác, nếu vận chuyển đi nơi khác bán chắc chắn sẽ bị hư hỏng theo thời gian.
Trần Niên Niên đa nghĩ đến vấn đề lo lắng của Lục Tử rồi, cô cười nói: “Chúng ta không nhất thiết phải bán trái cây tươi nha.”
Lục Tử không hiểu: “Không bán trái cây tươi thì bán cái gì?”
Không phải trái cây tươi mới kiếm được tiền à?
Lục Tử không nghi ngờ lời nói của Trần Niên Niên như trước đây nữa, sau khi tiếp xúc một thời gian dài, suy nghĩ hiện tại của hắn cũng giống như Tam Gia.
Hai người đều cảm thấy Trần Niên Niên không giống người bình thường, cô hiểu biết và có bản lĩnh hơn người khác nhiều.
Mỗi lần Lục Tử xem thường Trần Niên Niên, hắn sẽ bị cô ấy vả vào mặt nên bây giờ hắn hoàn toàn tin tưởng cô.
“Anh đoán xem.”
Lục Tử gấp gáp giậm chân, hắn hưng phấn nói: “Ôi, cô đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói cho tôi biết đi.”
Nhìn dáng vẻ không kịp chờ của hắn, Trần Niên Niên mỉm cười: “Hoa quả tươi chỉ bảo quản được trong thời gian ngắn, nếu không tìm được người mua thì lỗ lớn.
Cho nên tôi quyết định chế biến chỗ hồng này thành khô.
Hồng khô vừa để được lâu vừa kiếm được nhiều tiền hơn.”
Mứt hồng là một loại quả sấy khô, đây là món quà thiết yếu của người dân trong thành phố khi về thăm họ hàng, bạn bè trong dịp Tết Nguyên Đán.
Lục Tử được ăn mấy lần rồi, hương vị ngọt ngào kia khiến hắn nhớ mãi không quên được.
Mứt hồng trong cung tiêu xã được đựng trong bình thủy tinh, giá dao động từ 5 – 8 mao/bình, nếu bọn họ thật sự làm được việc này thì họ sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
“Cách này rất tốt, nhưng tôi không biết làm mứt hồng nha.”
Trần Niên Niên híp mắt nói: “Không biết sao? Cách làm mứt hồng khô dễ như vậy mà anh còn không biết.”
Lục Tử ngượng ngùng gãi đầu, nhà hắn không trồng hồng nên đương nhiên hắn không biết làm rồi.
Trước kia Trần Niên Niên từng nghe ông nội nhắc đến chuyện này, nhưng cô cũng không thể đảm bảo rằng họ sẽ thành công ngay từ lần đầu tiên.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Như vậy đi, anh tìm thời gian đến nhà lão nông nói chuyện với ông ấy rồi hái một ít hồng về làm thử trước.
Nếu thành công thì anh cứ dựa theo cách đó mà làm.”
Trần Niên Niên bảo Lục Tử tìm giấy và bút, cô ghi các bước làm hồng khô ra.
Đây là lần đầu tiên Chu Tử Cừ nhìn thấy chữ viết của Trần Niên Niên.
Khác với kiểu chữ mềm mại của mấy cô gái bình thường khác, nét bút của Trần Niên Niên khỏe khoắn, nét chữ hào hùng, nhìn cực kỳ mạnh mẽ.
Nếu không chăm chỉ luyện tập thì không thể viết ra kiểu chữ này được.
Ở trong mắt Chu Tử Cừ, Trần Niên Niên giống như một kho tàng, lần nào cô cũng mang đến điều bất ngờ mới cho hắn.
Biểu hiện của Lục Tử càng khoa trương hơn, dù sao hắn cũng là người đi học mấy năm, hắn nhất định biết chữ đẹp hay xấu.
Chữ viết của Trần Niên Niên còn đẹp hơn Tam Gia của hắn, điều này thực sự đáng kinh ngạc.
Đối diện với ánh mắt sùng bái của Lục Tử, Trần Niên Niên cực kỳ hưởng thụ.
Để luyện được kiểu chữ này, khi còn nhỏ cô phải chịu đựng rất nhiều, ông nội rất tốt nhưng ở phương diện này, ông cực kỳ nghiêm khắc đối với cô.
Mười mấy năm kiên trì, chữ viết này không đẹp mới lạ.
“Chuyện này triển khai càng sớm càng tốt.
Ngày mai anh đến nhà lão nông đó luôn đi.”
Lục Tử gật đầu: “Tôi nhất định làm theo yêu cầu của cô.”
Trần Niên Niên không biết mình còn bỏ sót thứ gì không, cuối cùng cô nói thêm: “Tôi quên chưa nói điều quan trọng nhất, nhớ phải giữ lại cuống quả hồng đấy, nếu không nó sẽ nhanh thối lắm.”
Lục Tử vội vàng lấy bút bổ sung thêm, sau khi viết xong, mặt hắn đỏ bừng.
Hai kiểu chữ đặt chung một chỗ so sánh với nhau, chữ viết của hắn giống chó cào vậy.
Ngay cả Chu Tử Cừ cũng không nhịn được cười ra tiếng, Lục Tử xấu hổ vội vàng cất tờ giấy đi, hắn giả bộ như không có chuyện gì nói: “Cô cứ giao việc thu mua cho tôi, nhưng việc tiêu thụ phải giao cho cô rồi.
Dạo này Tam Gia rất bận, anh ấy chắc chắn không có thời gian giúp chúng ta đâu.
”
Chu Tử Cừ nói: “Anh không phải lo lắng về điều này đâu, anh chỉ cần làm tốt chuyện chúng tôi đã giao cho anh là được.”
Lục Tử không thích thái độ của Chu Tử Cừ lắm, rõ ràng là mọi người cùng nhau làm, sao hắn cảm giác mình giống như chân chạy vặt vậy nhỉ?
Sau đó hắn suy nghĩ cẩn thận, hắn phát hiện ra mình không khác gì chân chạy việc cả.
Sau khi bàn bạc xong, Trần Niên Niên lại nói đến việc nhập kem dưỡng da.
Liễu Quý Hoa đã hỏi nhiều lần nên Trần Niên Niên quyết định bán lại kem dưỡng da.
Lục Tử gãi đầu: “Anh Tam không có ở đây, tôi không làm chủ việc này được.
Chờ anh ấy về, tôi sẽ hỏi giúp cô.”
Mọi thứ đều nói xong, Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ chuẩn bị về.
“Trong khoảng thời gian này chúng tôi ở trên huyện.
Nếu anh có việc gì thì đến nhà máy tìm chúng tôi bất cứ lúc nào.”
Chuyện này giao cho Lục Tử làm, Trần Niên Niên rất an tâm.
Cô và Chu Tử Cừ làm việc trong nhà máy nên rất dễ bị người ta để mắt tới.
Lục Tử lanh lợi, khéo đưa đẩy, hắn chắc chắn sẽ hoàn thành tốt việc này.
Chỉ cần liên quan đến việc kiếm tiền, Lục Tử cực kỳ nhiệt tình.
Sáng sớm hôm sau, hắn lập tức mượn xe của lão Tôn đi đến nơi Trần Niên Niên nói.
Lão nông này không nói dối, trong nhà ông thật sự là có một rừng trái cây lớn.
Lúc Lục Tử đến, những đứa trẻ trong đội sản xuất của Triệu Nguyên Trung đang cười hì hì hái quả trong rừng hồng.
Sau khi cắn hai miếng, chúng liền tùy ý ném xuống đất rồi đi hái một quả khác.
Ở trong mắt của Lục Tử, những quả hồng này đều là bạc trắng.
Thấy hành vi lãng phí của những đứa trẻ này, lòng hắn đau đớn giống như đang rỉ máu.
Rừng trái cây này được cháu trai của Triệu Nguyên Trung chăm sóc, một đứa bé choai choai chăm sóc một rừng quả lớn như này thì có thể biết bé vất vả như thế nào.
Triệu Nguyên Trung giận dữ chửi bọn nhỏ nhưng không có đứa trẻ nào sợ ông ta cả.
“Lão địa chủ mắng chửi người, mọi người mau đánh ông ta đi, mau đánh ông ta đi.”
Không biết ai là người dẫn đầu, bọn trẻ ném liên tiếp mấy quả hồng vào người Triệu Nguyên Trung.
Thành phần của Triệu Nguyên Trung không tốt nên ông không dám đánh lại, ông đành phải ôm đầu chạy khắp nơi.
Mấy đứa trẻ kia cười khúc khích, nhìn chúng giống như một vị tướng vừa đánh thắng trận vậy.
Lục Tử chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ nào nghịch ngợm như vậy, hắn tiện tay cầm một cây gậy quơ quơ rồi làm vẻ mặt hung ác dọa bọn trẻ, bọn trẻ con sợ quá chạy vội đi.
Triệu Nguyên Trung áy náy nói: “Để cậu chê cười rồi.”
Trong thôn của Lục Tử có một nhà địa chủ giống Triệu Nguyên Trung, cuộc sống của họ cũng giống như ông, đi đến đâu cũng bị mọi người chửi mắng, đánh đập.
Cả gia đình đều bị coi là kẻ xấu.
Xuất thân của Lục Tử là người dân lao động nghèo nên trong lòng hắn cũng chán ghét bọn địa chủ.
Nhưng hiện tại Triệu Nguyên Trung thật sự đáng thương, hơn nữa Lục Tử đến đây để đàm phán công việc với ông nên hắn sẽ không làm khó ông.
“Tôi thay mặt cho nhà máy đến đây để nói về việc thu mua hồng của ông.
Ông có cần nói chuyện này trước với đội trưởng đội sản xuất của ông không?” Lục Tử giả vờ nói.
Hắn đã làm rất nhiều chuyện như vậy, chỉ cần dựa vào một cái tên, hắn có thể lừa những người không biết gì.
Khi làm như thế, hắn có thể tránh lộ mục đích thực sự của mình.
Triệu Nguyên Trung lắc đầu, nhân viên của đội sản xuất không quan tâm đến ông, nếu họ biết có người mua hoa quả của ông, họ nhất định đòi chia một phần bánh.
Ông không thể để bọn họ chiếm lợi được.
Không cần liên hệ với đội sản xuất, việc này rất hợp ý của Lục Tử.
“Đã như vậy thì chúng ta nói về giá cả trước đi.
Hai mẫu đất trồng hồng của ông có ít nhất 500kg, nếu chúng tôi mua hết thì giá tiền phải rẻ hơn một chút chứ.”
Lục Tử còn đang suy nghĩ xem mình nên nói trả giá như nào thì Triệu Nguyên Trung lắc đầu: “Tôi không cần tiền.”
“Không cần tiền?” Lục Tử trợn tròn mắt: “Vậy ông muốn cái gì?”
Triệu Nguyên Trung vẫn nở nụ cười giản dị đó: “Cậu chỉ cần đưa cho tôi 150kg lương thực là được.”
Gia đình ông có ba người: người già, người bệnh và trẻ nhỏ.
Vấn đề khó khăn lớn nhất là không có sức lao động, không kiếm được công điểm, không được chia lương thực.
Mỗi lần đến cung tiêu xã mua một ít lương thực, người ở đó đều không cho nhà ông sắc mặt tốt, thậm chí có nhiều lần họ còn không bán cho ông.
Tiền bạc bây giờ đối với nhà ông không hữu dụng lắm, ông chỉ muốn có lương thực ăn thôi.
Lục Tử có một con đường bán lương thực, bên đó sắp đến mùa thu hoạch nên hắn có thể kiếm được 150kg lương thực.
Hơn nữa việc dùng lương thực đổi hồng thực sự là một ý kiến hay, không giao dịch bằng tiền, người khác sẽ không bắt thóp được họ.
“Được, cứ làm như lời ông nói đi.
Nhưng tôi không có nhiều lương thực đưa hết một lần cho ông, tôi sẽ đưa lần lượt tới.”
Triệu Nguyên Trung rất cao hứng, chỉ cần cho ông lương thực, cái gì cũng dễ nói.
Mà ông cũng không hy vọng Lục Tử có thể đưa hết lương thực cho ông trong một lần.
Những người trong đội sản xuất đều là cướp, ông không thể giữ nhiều lương thực được.
Mọi chuyện đã bàn bạc xong.
Lúc chuẩn bị về, Lục Tử hái thêm một ít hồng để chuẩn bị làm thử mứt hồng.
Bên Lục Tử thu mua sôi nổi, bên Trần Niên Niên cũng không nhàn rỗi.
Chuyện nguồn cung cấp giao cho Lục Tử, còn chuyện bán ra giao cho Chu Tử Cừ.
Cô sẽ chịu trách nhiệm phần đóng gói.