Dịch: Trâu Lười
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến tháng 6.
Biểu hiện của Trần Niên Niên ở trong xưởng rất tốt, giám đốc thậm chí còn tăng lương cho cô, nhưng họ không đề cập gì đến việc chuyển lên làm công nhân chính thức.
Trần Niên Niên cũng không quan tâm lắm.
Công việc ở trong xưởng chỉ là lớp chắn của cô thôi.
Bây giờ cô có thể dùng tiền của mình thoải mái mà không sợ ai nói ra nói vào.
Những người kia không biết cô kiếm được bao nhiêu, họ sẽ không nghĩ đến vấn đề khác mà chỉ hâm mộ thôi.
Cô nghe Chu Tử Cừ nói các đội sản xuất bắt đầu nhận chỉ tiêu tuyển sinh viên công nông binh.
Có hàng trăm thanh niên trí thức trong công xã nhưng chỉ có một cái chỉ tiêu duy nhất.
Bao nhiêu người phải tranh giành nhau mới nhận được chỉ tiêu này.
(Sinh viên công nông binh : Kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia ở TQ đã bị hủy bỏ vào đầu cuộc Cách mạng văn hóa năm 1966.
Mãi đến năm 1970, các trường đại học mới bắt đầu tuyển sinh trở lại.
Trước khi kỳ thi tuyển sinh đại học năm 1977 khôi phục, các trường cao đẳng và đại học trên cả nước đã tuyển sinh viên từ nhóm công nhân, nông dân và binh lính theo hệ thống tiến cử.)
Hơn nữa, chỉ tiêu này không chỉ phụ thuộc vào người có biểu hiện tốt mà còn phụ thuộc vào người có quan hệ tốt với người lãnh đạo ở trên.
Thân phận của Chu Tử Từ nhạy cảm, chắc chắn chỉ tiêu này sẽ không rơi vào tay hắn, cho nên hắn không quan tâm đến chuyện này lắm.
Tràn Niên Niên nghĩ đến nội dung trong sách, nếu cô nhớ không lầm, cuối cùng chỉ tiêu này sẽ rơi vào tay Ngô Thu Dương.
Ngô Thu Dương có thành tích tốt trong đội sản xuất, cách đây không lâu hắn còn được chuyển đến nhà máy gạch của công xã.
Bản thân hắn cũng là người có năng lực, sau khi đi làm đã nhanh chóng lọt vào mắt xanh của lãnh đạo công xã.
Hơn nữa, anh trai của hắn là người trong quân đội, không có gì ngạc nhiên khi chỉ tiêu này rơi vào trong tay hắn.
Chắc hắn cũng biết mình sẽ sớm trở lại thành phố nên trong khoảng thời gian này tâm trạng của Ngô Thu Dương rất tốt.
Vì trấn an Trần Xảo Vân, thỉnh thoảng hắn lại quay về đội sản xuất thôn Trần Gia Loan tìm cô ấy.
Trần Xảo Vân vừa vui vẻ vừa hoảng sợ, Ngô Thu Dương càng ngày càng ưu tú, còn cô lại là một cô gái thôn quê bình thường, liệu hai người họ có thể đến được với nhau được hay không?
Sau khi trở về thành phố, Ngô Thu Dương có quay lại đón cô không ?
Mặc dù Ngô Thu Dương đã hứa với cô rất nhiều lần nhưng Trần Xảo Vân luôn cảm thấy không yên lòng.
Cô lo lắng bất an bê chậu ra sông giặt quần áo, đúng lúc cô gặp mấy dì đang ngồi tán gẫu.
“Tôi nghe nói mấy ngày trước có người từ thị trấn đến nhà Trần Niên Niên cầu hôn nhưng Tôn Tuệ Phương đã từ chối rồi.”
Có người ngạc nhiên nói: “Tại sao lại có người đến nhà con bé cầu hôn? Họ chưa nghe chuyện của Trần Niên Niên à?”
Dương Tiểu Anh nói: “Xưa khác nay, bây giờ Trần Niên Niên không giống lúc trước nữa.
Loại chuyện khắc chồng này rất mơ hồ, ai biết có đúng hay không.
Cô nhìn thanh niên trí thức kia đi, không phải cậu ta vẫn sống tốt sao?”
“Hai người bọn họ chỉ là người yêu của nhau, họ còn chưa kết hôn nên đương nhiên thanh niên trí thức kia không sao rồi.”
“Nếu nói như cô, vậy mấy người lúc trước còn chưa gặp Trần Niên Niên được mấy lần đã đính hôn rồi, nhưng tại sao họ vẫn xảy ra chuyện? Tôi thấy do bản thân bọn họ xui xẻo thôi.”
Trần Xảo Vân chán nản ngồi xổm sang một bên, không nói chuyện.
Cô cười lạnh trong lòng khi nghe những người này bàn chuyện kết hôn của Trần Niên Niên đến mức mặt đỏ tía tai.
Trần Xảo vân nhớ lúc trước có mấy người trong số này tin tưởng Trần Niên Niên khắc chồng.
Nhưng bây giờ mới có bao lâu, thái độ đã thay đổi nhanh như vậy, thực sự buồn cười mà.
Dương Tiểu Anh cảm thán nói: “Tôi thấy Tôn Tuệ Phương thật ngốc, nếu là tôi, tôi nhất định đồng ý gả Niên Niên cho người trên trấn.”
“Thanh niên trí thức Chu là người từ một thành phố tới.
Cậu ấy rất đẹp trai, hai người cực kỳ xứng đôi.
Tại sao Niên Niên phải lấy người ở trên trấn chứ? Tôi thấy cô mới là người ngốc.”
Dương Tiểu Anh hừ một tiếng, bà khinh thường nhìn mấy người này.
“Thành phố thì thế nào, cậu ta có thể trở về hay không còn chưa biết đâu.
Có thể tương lai cậu sẽ trở thành nông dân như chúng ta.
Mà nếu cậu ta trở lại thành phố, ai có thể đảm bảo cậu ta sẽ dẫn Trần Niên Niên về thành phố cùng hay quay lại đón con bé chứ ? Tốt hơn hết là chọn một người ở thị trấn thiết thực hơn nhiều.
“
Những lời của Dương Tiểu Anh làm Trần Xảo Vân cau mày, cô không quan tâm đến mối quan hệ của Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ, nhưng những lời Dương Tiểu Anh nói có thể áp vào chuyện của cô và Ngô Thu Dương.
Dường như cô nhìn thấy tương lai của mình và Ngô Thu Dương.
Không biết họ đang thảo luận về chủ đề gì, giọng nói của Dương Tiểu Anh đột nhiên trầm xuống, Trần Xảo Vân vểnh tai lên nghe kỹ xem bà ấy đang nói cái gì.
“Hai ngày trước mấy cô có nghe nói công xã xảy ra chuyện gì không?”
Thấy Dương Tiểu Anh thần bí như vậy, những người này cũng nói nhỏ theo: “Làm sao vậy, tôi không nghe thấy gì.
Tiểu Anh, cô biết chuyện gì sao? Cô mau nói cho chúng tôi biết đi.
»
Dương Tiểu Anh nắm giữ bí mật cười đắc ý nhìn họ, bà chậm rãi nói: “Tôi nghe nói có một thanh niên trí thức và một cô gái nông thôn yêu nhau, sau này người con trai trở về thành phố, cậu ta đã bỏ rơi cô gái đó.
Kết quả là không bao lâu sau khi cậu ta bỏ đi, cô gái đó lớn bụng, gia đình của cô gái cũng mất hết thể diện.”
Nghe thấy tin tức này, sắc mặt đám người khác hẳn, họ không thể tin được.
Sau đó họ lại vội vàng thúc giục: “Thế về sau cô gái kia thế nào?”
“Còn có thể nào được, về sau người nhà bắt cô gái đó uống thuốc sảy thai.
Đúng là tạo nghiệt mà.”
“Tôi nói ý, đáng đời cô ta thôi.
Một cô gái yêu ai chả được, nhưng sao cô có thể làm ra chuyện đấy được chứ, không có lòng tự trọng gì cả.
Giờ người đàn ông vỗ mông bỏ đi, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là bản thân mình thôi.”
“Đó là lý do tại sao tôi nói Tôn Tuệ Phương nên gả Trần Niên Niên cho những người trong thị trấn.
Thế giới đen tối như quạ, không có ai trong số những thanh niên trí thức kia đáng tin cả.”
Những người này thi nhau nói ra ý kiến của mình, họ nói đến mức gương mặt phẫn nộ, từ ngữ thì cay nghiệt.
Nếu Trần Xảo Vân là người bị hại như cô gái kia, cô sẽ cảm thấy những người này thật ghê tởm.
Muốn trách thì phải trách thanh niên trí không thực hiện lời hứa của mình, sao họ có thể trách cô gái đó được chứ? Cô ấy cũng không ngờ mình lại bị một thanh niên trí thức lừa gạt mà.
Trần Xảo Vân không nghe thấy những người này nói gì nữa, cô bê chậu quần áo trở về nhà.
Trong lòng cô càng ngày càng rầu rĩ, cô có tình cảm với Ngô Thu Dương, nhưng tình cảm này được dựa trên cơ sở Ngô Thu Dương trở về thành phố rồi quay lại đón cô.
Bây giờ Ngô Thu Dương thực sự trở về thành phố, nhưng Trần Xảo Vân không chắc chắn hắn có quay lại đây đón cô không.
Trần Xảo Vân tự thuyết phục bản thân, nếu không đón thì cô chia tay với Ngô Thu Dương là được, cô và hắn cũng không làm chuyện gì đáng xấu hổ.
Sau khi Ngô Thu Dương đi, cô có thể tìm người khác kết hôn.
Nhưng mỗi khi ý tưởng này xuất hiện, Trần Xảo Vân liền dập tắt nó.
Tại sao cô không thể lên thành phố ăn ngon, mua sắm quần áo và trang sức đẹp đẽ mà phải ở trong cái núi nhỏ này làm công việc đồng áng cả đời chứ ? Cô thật sự khó chịu.
Cô cũng giống như Trần Niên Niên, tại sao cô không thể sống một cuộc sống như cô ấy chứ ?
Trần Xảo Vân lau nước mắt rồi cầm tiền đến trạm xá của đội sản xuất.
Ngày hôm sau Ngô Thu Dương, Trần Xảo Vân nhiệt tình mời hắn về nhà mình ăn cơm.
Ngô Thu Dương do dự nói : “Anh thấy hai chúng ta đến nhà em không ổn lắm đâu.”
Trần Xảo Vân cúi đầu cười yếu ớt: “Thu Dương, ngươi nghĩ gì thế, bố em cũng ở nhà mà.”
Ngô Thu Dương và Trần Xảo Vân ở bên nhau lâu rồi, nhưng hắn chưa từng đến nhà cô bao giờ.
Hắn từng nghe về bố của Trần Xảo Vân là người như thế nào, hắn cực kỳ ghê tởm với người như thế.
Nếu không phải vì Trần Xảo Vân, hắn không bao giờ bước chân vào nhà của Trần Ma Tử.
Nhưng hắn và Trần Xảo Vân đã ở bên nhau rất lâu, về tình về lý thì hắn cũng nên đến thăm nhà cô, hắn vuốt lông mày nói: “Vậy anh đến ngồi một chút.”
Trên mặt Trần Xảo Vân rất vui mừng, nhưng thật ra cô đang nghiến răng nghiến lợi trong lòng.
Chu Tử Cừ luôn xách túi lớn nhỏ mỗi lần về thăm nhà Trần Niên Niên, còn Ngô Thu Dương ở bên cô lâu như vậy mà chưa lần nào đến nhà cô.
Mỗi lần cô mới hắn đến nhà, hắn luôn từ chối, cuối cùng hôm nay hắn cũng đồng ý nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng.
Cả hai về mang những lo lắng của riêng mình về nhà cô, nhưng không biết Trần Ma Tử lại đi đâu rồi.
“Chắc bố em lại đi uống rượu với ai đó rồi.
Kệ ông ấy đi, Thu Dương, anh ngồi xuống trước đi, em đi nấu cơm.
Anh còn chưa ăn đồ em nấu bao giờ đâu đấy, hôm nay em nhất định phải nấu cho anh ăn một lần.”
Ngô Thu Dương nói: “Không cần…”
Trần Xảo Vân sụt sịt: “Không được nói không, anh sắp phải đi rồi, có lẽ đây là lần cuối cùng em nấu cơm cho anh ăn.”
Trái tim của Ngô Thu Dương lập tức mềm nhũn: “Vậy làm phiền em rồi.”
Trần Xảo Vân lau nước mắt xoay người đi vào bếp.
Ngô Thu Dương luôn cảm thấy không thoải mái khi ngồi trong nhà ngồi nhà này, nhất là khi trong nhà chỉ có hai người họ.
Ở trong khôn gian chật hẹp này, thần kinh của hắn vô thức căng thẳng, đợi đến khi Trần Xảo Vân bêbát đĩa đến, hắn mới thả lỏng người.
Trần Xảo Vân bê bát đũa đặt lên bàn rồi cầm hai cái chén ra.
“Để ăn mừng anh được trở lại thành phố, chúng ta uống một chén đi.”
Ngô Thu Dương vội vàng lắc đầu: “Anh không uống được nhiều rượu, thôi đừng uống.”
Trần Kiều Vân không cho từ chối, cô đưa chén cho hắn: “Em cũng không uống được nhiều, chúng ta chỉ uống một chén thôi, không sao đâu.”
Ngô Thu Dương khó xử cầm chén: “Em nói rồi đấy, chỉ uống chén thôi.”
Trần Xảo Vân gật đầu, sau đó cô rót rượu cho Ngô Thu Dương.
“Thu Dương, lần này anh về thành phố, không biết khi nào hai chúng ta mới gặp lại nhau.
Em chúc anh thuận buồm xuôi gió và đạt thành tích cao trong việc học.”
Ngô Thu Dương rất cảm động: “Cảm ơn em, Xảo Vân, anh sẽ quay lại đón em khi anh ổn định.”
Trần Xảo Vân cong môi, cô dịu dàng nói : “Em sẽ đợi anh.”
Nói xong, cô uống cạn chén rượu.
Thấy Trần Xảo Vân uống, Ngô Thu Dương cũng uống.
Uống rượu xong, hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện rôm rả.
Ngô Thu Dương thoải mái nói về lý tưởng tương lai của mình, Trần Xảo Vân ở bên cạnh dịu dàng nhìn hắn, nhưng trong lòng cô cực kỳ hỗn loạn.
Cô không hiểu những thứ Ngô Thu Dương nói nên cô chỉ có thể lặng lẽ giả vờ như mình hiểu.
Nói một hồi, đột nhiên Ngô Thu Dương lau mồ hôi trên trán: “Xảo Vân, sao anh thấy nóng vậy nhỉ ?”
Trần Kiều Vân làm bộ vô tội nói: “Nóng sao? Có lẽ gần đây thời tiết oi bức đi.”
Ngô Thu Dương cảm thấy trong người có lửa đốt, hắn không những nóng mà còn hơi choáng váng.
Hắn cởi cúc áo sơ mi ra rồi mê mang nhìn Trần Xảo Vân.
“Ôi, Thu Dương, sao anh nóng quá vậy, để em đi rót nước cho anh.”
“Xảo Vân, Xảo Vân …” Ngô Thu Dương gọi hai tiếng nhưng Trần Xảo Vân lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Lúc Trần Xảo Vân lấy nước quay lại, Ngô Thu Dương đã gục ở trên bàn.
Trần Xảo Vân ngồi sang một bên, ánh mắt phức tạp nhìn chằm hắn.
Cô vươn tay sờ từng nét trên gương mặt Ngô Thu Dương.
Nếu không phải không còn biện pháp nào, cô sẽ không bao giờ dùng cách như vậy.
Nhưng phải làm như này thì trong lòng cô mới yên tâm được.
Cô đỡ Ngô Thu Dương lên giường rồi cởi quần của Ngô Thu Dương ra, sau đó cô cũng cởi quần áo của mình rồi nằm xuống bên cạnh hắn.
Trần Xảo Vân biết rằng một người tử tế như Ngô Thu Dương nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
Cho dù hắn trở về thành phố thì cô vẫn là cái gai mắc kẹt trong tim Ngô Thu Dương.
Lần này Ngô Thu Dương sẽ không bao giờ thoát khỏi cô nữa.