Dịch: Trâu Lười
Sau bữa ăn sôi nổi, Lục Gia Thanh bảo Chu Tử Cừ đưa Trần Niên Niên đi mua sắm, nếu thiếu thứ gì thì nhanh chóng mua cho cô.
Trước khi Trần Niên Niên đến, Chu Tử Cừ đã làm rất nhiều công việc tư tưởng cho hai vợ chồng, nên họ luôn rất quý cô.
Trong lần gặp mặt này, Trần Niên Niên cũng cư xử hào phóng, khó có thể tìm ra lỗi sai gì, vì vậy không có ai phản đối chuyện kết hôn của hai người.
Nhưng hai vợ chồng bà không muốn nhúng tay vào việc kết hôn của hai đứa, cứ để hai đứa tự bàn bạc, thương lượng làm thế nào thì làm.
An Dương là một thành phố lớn, ở đây có rất nhiều nơi để tham quan.
Trần Niên Niên đã mua quần áo rồi nên cô quyết định đi xem nhà cùng Chu Tử Cừ trước.
Thời điểm này không có văn phòng mua bán nhà đất, muốn mua nhà chỉ có thể liên hệ tư nhân.
Dù sao Chu Tử Cừ cũng là người gốc An Dương, hắn vẫn có những mối quan hệ như thế này.
Trong nhà Trần Niên Niên có bốn người nên ít nhất phải nhà có ba phòng ngủ.
Dù sau này cô và Chu Tử Cừ kết hôn thì đó vẫn luôn là nhà của cô và luôn có một nơi để cô trở về.
Lần này Chu Tử Cừ không nhờ tài xế lái xe mà tự mình đạp xe đèo cô đi xem.
Trần Niên Niên ngồi đằng sau đung đưa chân, cô đút tay vào túi áo khoác của Chu Tử Cừ rồi dựa đầu vào lưng hắn.
Ngoại trừ gió hơi lạnh thì không có chỗ nào thấy không thoải mái cả.
Trần Niên Niên nói nhẹ nhàng: “Ngồi trên xe, em lại nhớ tới lúc chúng ta mới gặp nhau.”
Chu Tử Cừ nghe thế thì mỉm cười.
Lúc đó hai người đạp xe từ thị trấn lên huyện, khi Trần Niên Niên ôm eo hắn, hắn cảm thấy tim mình đập thình thịch, đầu óc choáng váng không phân biệt được đông tây nam bắc, ngay cả lúc này, Chu Tử Cừ cũng không thể quên được cảm xúc rung động lúc đó.
Chớp mắt hai người đã trải qua mấy mùa xuân hạ thu đông, nhưng Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ cảm thấy tình cảm của họ vẫn như trước không hề thay đổi, trái tim họ vì nhau mà đập mãnh liệt bất cứ lúc nào.
“Anh luôn nghĩ những ngày xuống nông là khoảng thời gian cơ cực nhất, nhưng vì em mà sự cực khổ đó được trộn thêm đường, bây giờ nghĩ lại chỉ còn dư vị ngọt ngào.”
Những lời này khiến Trần Niên Niên cảm thấy vui vẻ, nếu không phải không tiện, cô nhất định hôn Chu Tử Cừ một cái.
“Trưa nay anh không ăn kẹo nha, sao miệng anh ngọt thế?”
Chu Tử Cừ cười nói: “Nếu như em thích, về sau anh nói thường xuyên cho em nghe.”
“Đừng đừng, em không muốn nghe.”
Thỉnh thoảng nói một câu còn thấy hay, nếu ngày nào cũng nói thì ai mà chịu được.
Chu Tử Cừ nghĩ bình thường mẹ hắn luôn bày ra dáng vẻ nói một đằng làm một nẻo, hắn cảm thấy Trần Niên Niên cũng như vậy, ngoài miệng nói không muốn nhưng trong lòng nhất định rất vui vẻ.
Mua nhà vẫn phải thông qua sở địa chính, Chu Tử Cừ đã nhờ một nhân viên khoảng 30 tuổi giúp đỡ.
“Tử Cừ, mẹ em vẫn khỏe chứ? Dạo này bận việc nên lâu rồi tôi không đến thăm giáo sư Lục.
Anh mong giáo sư đừng nhắc đến anh.”
“Mẹ em rất tốt, nhưng hai ngày trước mẹ có nói lâu rồi không thấy anh Văn đến chơi.”
Trên mặt Văn Cảnh Huy hiện lên sự áy náy, “Ôi, chờ hai ngày nữa anh không bận, anh nhất định đến thăm giáo sư.”
Câu nói này cũng không phải lời khách sáo, gần đây Văn Cảnh Huy rất bận rộn.
Từ khi cuộc đại cách mạng văn hóa kết thúc, rất nhiều người lần lượt trở về thành phố.
Cộng thêm việc thi đại học khôi phục, một loạt sinh viên như Trần Niên Niên tràn vào.
Từ đấy có nhiều người tìm đến hắn hỗ trợ thuê hoặc mua nhà.
Vì vậy nhân viên sở địa chính như hắn bận rộn suốt ngày.
Văn Cảnh Huy nói tiếp: “Đây là bạn gái em à, rất tốt, em tìm được một người bạn gái xinh đẹp như vậy đúng là có phúc mà.”
Chu Tử Cừ cười giới thiệu: “Niên Niên, anh ấy là học trò của mẹ anh, em gọi anh ấy là anh Văn cũng được.”
Trần Niên Niên nghe lời gọi “Anh Văn”.
Sau một lúc chào hỏi, ba người họ bắt đầu nói chuyện mua nhà.
“Anh Văn, gần khu đại viện của chúng ta có nhà ở thích hợp không?”
Chu Tử Cừ rất muốn Trần Niên Niên mua nhà gần chỗ hắn, khi nhà Trần Niên Niên đến thì gia đình hắn cũng tiện giúp đỡ.
Văn Cảnh Huy cười nói: “Người bình thường có thể ở trong khu đại viện giống nhà em sao? Tất cả thuộc về nhà nước, làm gì có nhà để bán chứ.”
Chu Tử Cừ cũng cười theo: “Luôn có ngoại lệ mà.”
Văn Cảnh Huy lắc đầu: “Thật sự không có, nhưng có mấy chỗ anh muốn giới thiệu cho hai người không tệ, chỗ đó cũng không cách xa đại viện.
Đi xe buýt nửa tiếng là đến rồi.”
“Anh Văn, anh dẫn bọn em đi xem trước đi.”
Văn Cảnh Huy gật đầu, ba người đi không bao lâu thì đến nơi bán nhà.
Trần Niên Niên đã có kinh nghiệm mua nhà khi ở thôn Trần Gia Loan nên lúc này cô cũng biết chọn nhà như thế nào.
Cô không sống một mình nên cô phải suy nghĩ cẩn thận về cảm xúc của Tôn Tuệ Phương.
Tôn Tuệ Phương là người không thể ngồi yên một chỗ, ít nhất trong nhà phải có một cái sân để bà nuôi gà và trồng rau.
Có rất nhiều nhà có sân nhưng Trần Niên Niên vẫn không hài lòng.
Chu Tử Cừ không ngờ Trần Niên Niên lại kén chọn như vậy, chí ít thì những ngôi nhà đó trong mắt anh khá tốt.
“Niên Niên, anh thấy căn nhà này rất tốt, có sân, ba phòng, giao thông đi lại thuận tiện.
Hay mua căn nhà này đi.”
Ngôi nhà này quả thực rất tốt, nhưng nó không đạt tiêu chuẩn của Trần Niên Niên.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì về sau ba người Trần Thiên Hoằng sẽ sống trong ngôi nhà này đến hết đời.
Lúc chưa có con thì Trần Niên Niên vẫn có chỗ ở, nhưng khi Trần Thiên Hoằng và Đào Tiểu Điềm có con thì chắc chắn căn phòng của cô sẽ để cho trẻ con ở.
Vậy về sau cô về nhà ngoại thì ở chỗ nào?
Trần Niên Niên xị môi: “Em muốn mua một cái nhà to hơn.”
Chu Tử Cừ nhìn cô, không hiểu sao hắn cảm thấy trong mắt Trần Niên Niên hơi tủi thân.
Hắn không hỏi tại sao mà xoa đầu cô: “Vậy chúng ta sẽ mua nhà to hơn.”
Văn Cảnh Huy nghe họ nói thế thì nói: “Nhà to hơn cũng có, nhưng có thể không có sân ở ngoài.”
“Cũng không nhất định phải có sân, phiền anh Văn dẫn chúng em đi xem ngôi nhà đó đi.” Chu Tử Cừ nói.
Văn Cảnh Huy mỉm cười: “Tiện tay mà thôi, phiền toái gì chứ.”
Ngôi nhà kia thực sự không có sân như hắn nói, Trần Niên Niên xem xét một phen, cô vẫn quyết định mua nhà to.
Đối với gia đình, cô chưa bao giờ tính toán quá nhiều, nhưng cô vừa bỏ tiền vừa bỏ lực nhưng cuối cùng lại không có một căn phòng riêng thì không thể chấp nhận được.
Giá nhà ở thành phố An Dương không hề rẻ, nhà ở quê chỉ tầm mấy chục đồng, còn một căn nhà bốn phòng ngủ ở đây có giá 600 đồng.
Nhưng dù như vậy Trần Niên Niên vẫn cảm thấy mình lời.
Không lâu nữa văn phòng mua bán nhà đất bắt đầu lên sàn, từ đó giá nhà sẽ càng ngày càng cao.
Cô và Trần Thiên Hoằng chia nhau mỗi người một nửa trả tiền nhà, cô hoàn toàn có thể chấp nhận chuyện này được.
Chờ ông chủ của xưởng chia cổ tức cho cô thì cô sẽ dùng toàn bộ số tiền đó đầu tư vào bất động sản.
Nó chắc chắn sẽ tạo ra lợi nhuận trong tương lai.
Trần Niên Niên lập tức đưa tiền đặt cọc cho Văn Cảnh Huy, chờ Tôn Tuệ Phương và Trần Thiên Hoằng đến, cô sẽ đưa Tôn Tuệ Phương đến sở địa chính lần nữa.
Sau đó cô sẽ làm giấy tờ chứng nhận bất động sản ghi tên mình trên đó.
Cuối cùng Trần Niên Niên cũng cảm thấy nhẹ nhõm sau khi làm xong một việc quan trọng.
Cô bảo Chu Tử Cừ đưa cô về để cô viết thư cho mấy người Tôn Tuệ Phương.
Đừng trách cô vội vàng như vậy, thời này gửi thư rất chậm, ít nhất phải nửa tháng nữa thư mới đến tay mấy người Tôn Tuệ Phương.
Nếu chậm trễ sẽ không kịp tham gia khai giảng, cô phải nắm chắc thời gian mới được.
Mười mấy ngày sau, bức thư này cuối cùng cũng đến tay Trần Thiên Hoằng.
Trong thư Trần Niên Niên đã mua nhà xong, Trần Thiên Hoằng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Hắn lập tức bảo Tôn Tuệ Phương và Đào Tiểu Điềm nhanh chóng thu dọn đồ.
Trần Thiên Hoằng đã nghỉ việc làm giáo viên từ lúc Trần Niên Niên lên thành phố, bây giờ có thể mang cái gì thì mang, những gì không mang đi được thì để lại nhờ Trần Phú Quốc giải quyết giúp.
Tôn Tuệ Phương đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng đến lúc phải rời đi, trong lòng bà vẫn hơi buồn bực.
Lần này bọn họ lên thành phố, có thể rất lâu nữa mới quay lại đây, Tôn Tuệ Phương cũng không nỡ cái gì nhưng Trần Thiên Lộc thật sự khiến bà đau đầu.
Suy cho cùng đó cũng là máu mủ của mình, người làm mẹ không thể ôm hận cả đời với con, nhưng bảo cả nhà hòa thuận lại thì không thể nào.
Để không khiến bản thân cảm thấy tội lỗi trong suốt quãng đời còn lại, nửa đêm Tôn Tuệ Phương bí mật đến nhà Trần Quý Tài, bà đứng ngoài sân rất lâu nhưng không gõ cửa.
Thỉnh thoảng bà lại nghe thấy tiếng nói lảm nhảm của Trần Quý Tài, về phần Trần Thiên Lộc lại không có thanh âm gì.
Tôn Tuệ Phương lấy một bọc vải trắng ở trong túi ra, bên trong có rất nhiều tiền lẻ, tổng cộng có 30 đồng, đây là toàn bộ số tiền bà dành dụm trong hai năm qua.
Bà bọc tiền bằng vải trắng rồi dùng dây thừng buộc chặt lại, sau đó bà ném vào sân nhà Trần Quý Tài.
Sau khi nghe thấy âm thanh rơi xuống đất, bà thở phào nhẹ nhõm.
Bà nhìn ngôi nhà này với vẻ mặt phức tạp rồi lắc đầu rời đi.
Duyên phận mẹ con giữa bà và Trần Thiên Hoằng đến đây là hết, số tiền này coi như mua sự yên lòng cho bản thân.
Chí ít về sau nghĩ lại, bà sẽ không cảm thấy áy náy vì chuyện này nữa.
Mỗi người đều có con đường riêng để đi, Trần Thiên Lộc sẽ làm gì trong tương lai thì phải phụ thuộc vào chính bản thân của hắn.
Nếu những người trong đội sản xuất biết gia đình Tôn Tuệ Phương vào thành phố hết thì cái thôn này sẽ náo loạn lên, vì thế họ liền yên lặng rời đi.
Ngoại trừ Trần Phú Quốc, không có ai trong đội sản xuất biết Tôn Tuệ Phương đi cùng các con.
Khi mảnh đất đã nuôi dưỡng họ ngày càng xa, Trần Thiên Hoằng và Tôn Tuệ Phương đều cảm thấy mất mát.
Cuối cùng Tôn Tuệ Phương không kìm được nước mắt.
Đào Tiểu Điềm háo hức muốn nhanh chóng vào thành phố, cho dù ở nông thôn hai năm nhưng cô vẫn chưa quên thành phố tốt như thế nào.
Nhưng lúc này chồng và mẹ chồng đang khó chịu, cô không thể cười vui vẻ quá được.
“Mẹ, anh Thiên Hoằng, hai người đừng buồn.
Không phải chúng ta đi luôn không quay trở lại, đến ngày lễ chúng ta vẫn quay về đây được mà.”
Tôn Tuệ Phương cười miễn cưỡng: “Con nói đúng, chúng ta vẫn trở lại đây được mà.”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng ai cũng biết chuyện này sẽ phải chờ rất lâu nữa.
Hai thành phố xa nhau như vậy, sao có thể nói về liền về được chứ.
Nhưng một khi đã quyết định thì họ sẽ không hối hận.
Cho dù họ ở nơi nào thì bọn họ cũng sẽ sống thật tốt.
Đến nhà ga An Dương, Trần Thiên Hoằng gọi điện cho Chu Tử Cừ dựa vào số điện thoại Trần Niên Niên đã ghi trong thư.
Sau khi đợi ở ga tàu hơn nửa tiếng, cuối cùng Trần Niên Niên và Chu Tử Cừ cũng đến.
Khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của Đào Tiểu Điềm, Trần Niên Niên sợ hãi hỏi: “Tiểu Điềm làm sao vậy? Cậu thấy khó chịu ở đâu à?”
Trần Niên Niên đã nhắc nhở trong thư rằng thành phố An Dương rất lạnh, họ nhớ mặc quần áo dày hơn trước khi đến, nếu không rất dễ bị cảm lạnh.
Chẳng lẽ Đào Tiểu Điềm cảm lạnh rồi?
Trần Thiên Hoằng ôm Đào Tiểu Điềm, hắn lo lắng nói: “Mùi trên tàu rất nặng.
Tiểu Điềm vừa đi được một lúc thì nôn liên tục mấy ngày liền.”
Không ngờ Đào Tiểu Điềm lại say tàu xe, Trần Niên Niên nói: “Vậy mau đưa cậu ấy về nghỉ ngơi đi.”
Tôn Tuệ Phương nói: “Chúng ta đến bệnh viện trước đi.”
Bà lờ mờ đoán được nguyên nhân khiến Đào Tiểu Điềm nôn mửa nhưng bà không dám chắc.
Đến bệnh viện kiểm tra sẽ chính xác hơn.