Giọng của anh rất nhỏ, tích chữ như vàng mà nói: “Xuống núi.”
Kiều Trân Trân "À" một tiếng, chớp mắt rồi nhìn qua bốn phía xung quanh.
Hiện tại bọn họ đang ở trong một khu rừng rậm rạp, ngút mắt cũng chẳng thấy điểm cuối, đâu đầu cũng đều là cây cối.
Kiều Trân Trân bị dây thừng siết đến là khó chịu.
Chờ khi lấy lại được một chút sức lực, cô liền không nhịn được mà bắt đầu hơi giãy giụa.
Cô nhỏ giọng đề nghị với anh: "Trên người tôi bị cột lại đau quá.
Anh có thể thả tôi xuống trước được không?"
Bước chân anh vẫn băng băng như trước: “Chúng ta phải xuống núi trước khi trời tối.”
"Tôi biết, tôi sẽ không lãng phí thời gian của anh đâu, chỉ cần anh giúp tôi cởi dây thừng ra thôi, giờ tội thật sự khó chịu lắm, chân cũng đau nữa, xin anh đấy..."
Khi Kiều Trân Trân nói chuyện, giọng của cô sẽ luôn mềm mại hơn một chút ở cuối câu, nghe có mấy phần đáng thương, khiến người nghe rất dễ dàng theo bản năng mà đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Có điều, người đàn ông này vẫn không hề giao động, chỉ lặp lại: "Trời sắp tối rồi."
Kiều Trân Trân chán nản thở dài, cô vừa trải qua giây phút sinh tử, tinh thần có chút uể oải.
Vì điều chỉnh tư thế, cô cố vươn tay ra, quàng qua cổ người đàn ông rồi cẩn thận mà rướm rướm người lên.
Cho đến lúc này, cô mới nhận ra người đàn ông này vừa cao lại gầy, bả vai rất rộng, quả thực giống như là một cái móc treo quần áo trời sinh vậy.
Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi nhưng vẫn câu có câu không mà nói chuyện với anh.
"Tôi là thanh niên tri thức của đại đội Hồng Hà, tên là Kiều Trân Trân.
Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi, sau này tôi chắc chắn sẽ báo đáp lại anh."
"Trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh, anh cũng là người của đại đội Hồng Hà sao?"
"Tên anh là gì? Tôi nên gọi bạn như thế nào?"
Người đàn ông cau mày, cơ bắp trên người cũng căng chặt.
Anh chưa bao giờ gần gũi với một cô gái nào như thế này cả, nhất là khi thân thể của đối phương lại còn mềm mại mà nằm trên lưng anh, giống như một đám mây mềm mại, khi cô nói chuyện, hơi nóng cứ thể mà phả lên tai anh.
Vì để cho cô có thể ngừng nói một lúc, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Hà Cảnh Hành.”
Hà Cảnh Hành?
Kiều Trân Trân nhẩm thầm cái tên này trong đầu, nhưng cô không có ấn tượng gì với nó cả.
Mặc dù cô có ký ức của nguyên thân đấy, nhưng cô cũng chỉ có thể nhớ được đại khái các sự kiện thôi.
Cô lễ phép nói: “Thì ra là đồng chí Hà.
Hôm nay thực sự đã khiến anh vất vả rồi.”
“Đồng chí Hà, làm sao đồng chí phát hiện được tôi ở trên núi vậy?”
"Đồng chí cõng tôi trên lưng hoài như vậy có mệt lắm không? Hay để tôi xuống đi bộ một lát nhé?"
Kiều Trân Trân thực sự rất đau, cô đoán là da của mình chắc chắn đã bị dây thừng mài rách cả rồi.
Để dời đi sự chú ý, cô chỉ có thể tiếp tục nói chuyện với người ta thôi, thỉnh thoảng lại xen vào một vài tiếng hít khí vì nhịn đau.
Hà Cảnh Hành ngẩng đầu nhìn trời, không thể trì hoãn thêm được nữa, nếu trời tối thì đường núi sẽ càng khó đi hơn nhiều.
Anh gom hết đồ đạc trong tay qua hết một tay, sau đó đưa một tay còn lại đến khủy chân của cô gái rồi xốc cả người cô lên.