“Không sao, để nói sau cũng được, cũng không phải chuyện gì quan trọng, ăn cơm trước đi.
”Hai người bưng đồ ăn ra ngoài.
Tay nghề nấu nướng của Khổng Yên cũng bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là xào rau cho chín, cô là người miền Nam, khẩu vị khá nhẹ, cho dù là bỏ thêm một ít gia vị, nhưng người nhà họ Tống ăn vẫn không thấy vị gì cả, nhưng mà cũng không có gì đáng để kén chọn, có thể ăn no là đã cảm thấy rất may mắn rồi, quan tâm gì đến khẩu vị.
Rửa bát xong thì Khổng Yên về phòng ngủ trưa.
Tống Thanh Phong cũng ở đó.
Hai người giống như người xa lạ vậy, không ai nhìn ai cả.
Khổng Yên thay quần áo rồi tự mình nằm lên giường.
Còn Tống Thanh Phong thì cầm giấy bút luyện chữ, đây là chuyện mà hai ngày nay cô lén lút phát hiện ra được.
Chữ xấu khiếp đi được.
Hình như Tống Thanh Phong không thích cô cho mấy, có lẽ là cảm thấy mục đích gả cho anh ta của cô quá rõ ràng, chính là vì thèm muốn cuộc sống thoải mái của nhà anh ta.
Khổng Yên mong cho anh ta đừng để ý đến cô còn không hết, hai người như thế là tốt nhất, không ai để ý đến ai, năm năm sau tạm biệt.
Anh ta thích làm nam xứng thì làm nam xứng đi.
Ai thèm!Khổng Yên đã tính hết cả rồi, đợi đến kỳ thi đại học vào năm năm sau, tốt xấu gì thì cô cũng là người từng thi đại học rồi, đến lúc đó nhờ người nhà gửi sách cho cô, làm thế nào cũng phải rời khỏi nơi này, sau đó rời xa những nhân vật trong sách này.
Dù sao thì cô không muốn làm bia đỡ đạn gì cả.
Ngủ được một nửa, bên ngoài đột nhiên ồn ào.
Khổng Yên chau mày, trở người ngủ tiếp.
Ở trong sân, Tống Nhị Ni lấy một ít bắp cải chua cay với đậu phụ, oán trách nói: “Sao ít vậy, không phải mới kết hôn tổ chức tiệc cưới sao, sao không có chút đồ ăn thừa nào vậy.
”Mẹ Tống tức giận đánh cô ta: “Con lấy ít thôi, con coi như trong nhà không có ai à, chín con người không cần ăn cơm nữa à.
”“Đã kết hôn rồi còn chạy về nhà mẹ ruột, con có biết xấu hổ không thế?”Tống Nhị Ni đơ người: “Sao lại xấu hổ rồi, không phải chỉ gả đi thôi sao, cũng đâu phải không còn là họ Tống nữa.
”“Hơn nữa, lúc đầu con nói tốt cho thằng tư với mẹ chồng con rất nhiều, mới làm cho mẹ chồng đồng ý đưa cô gái đó qua, mà mọi người lại tìm thanh niên tri thức gì đấy, làm mấy ngày nay mẹ chồng con cũng lên mặt với con đấy.
”“Thanh niên tri thức người nào người nấy cũng kiêu ngạo, cũng không biết mọi người nghĩ như thế nào mà cưới cô ta về.
”Mẹ Tống cười nhạt: “Mẹ cũng không có đồng ý với con, cô em chồng đó của con, đức tính giống như mẹ chồng con, chua ngoa cay nghiệt, đừng đến gây hại cho nhà mẹ.
”Tống Nhị Ni nghe thấy thế thì lườm mắt một cái: “Mẹ, sao mẹ lại nói như thế chứ.
”Mẹ Tống không nuông chiều cô ta, đánh vào tay cô ta, không cho cô ta lấy nhiều: “Mẹ làm sao, mẹ nói toàn là sự thật, cũng chỉ có con cảm thấy gia đình họ tốt, con đợi mà xem đi, sau này chỉ có con khóc mà thôi.
”Tống Nhị Ni tức giận đeo giỏ vào, rướn cổ lên: “Xem thì xem thôi, nhà lão Lưu rất tốt.
”Sau đó cô ta hất tóc, xoay người rời đi, lúc đi còn lấy một con cá muối đang phơi trên tường.
Mẹ Tống tức muốn ngã người ra sau, bà ta nói với chị dâu cả từ trong bếp đi ra: “Con gái nhà ai như nó, ngày nào cũng về nhà mẹ đẻ vòi vĩnh, ban đầu mẹ bảo nó gả cho cái cậu nhà họ Ngô kia, nó không nghe, lại đi lấy cái tên láu cá nhà lão Lưu kia.
”“Sau này nhất định sẽ chịu khổ.
”Chị dâu cả Tống liếc nhìn cô em chồng một cái, thấy cô ta đang lén lút bò trên cửa sổ phòng thằng tư và dòm ngó bên trong đó.
Trong lòng cô ta lườm mắt một cái, nhưng mà vẫn cười nói: “Người nào cũng có phúc của người đó, nói không chừng em chồng có mắt nhìn thật đấy.
”Cô ta không dám nói không tốt, mẹ chồng nói con gái bà ta thì không sao, cô ta mà nói thì nhất định có chuyện.
Theo cô ta thấy, không phải người một nhà thì sẽ không vào cùng nhà, cũng chỉ có tên láu cá nhà lão Lưu kia có thể khống chế được cô ta, mấy câu nói đã dỗ dành cô ta đến đầu óc choáng váng, nếu như gả cho nhà họ Ngô thì sợ trở thành người quấy rối gia đình.
.