Thập Niên 70 Tôi Có Mang Theo Một Kho Hàng


----Cuối cùng bị nữ chính thu thập, tan cửa nát nhà.Còn nữ chính thì quen biết một thanh niên tri thức đến từ thành phố, chính là nam chính Mạnh Phàm.Hai người yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.Sau khi kỳ thi đại học được tổ chức lại, nữ chính cùng nam chính trở về thủ đô.Nhìn thấy vậy, Cẩm Nhiên liền bỏ truyện không đọc nữa.Tam quan của nữ chính khiến Cẩm Nhiên không nói nên lời.Ai có thể nghĩ tới cô lại xuyên sách trở thành pháo hôi nguyên chủ chứ, còn mang theo một nhà pháo hôi nữa.Thật sự quá đáng mà!Thôi thôi không nên suy nghĩ nhiều nữa, phải tranh thủ thời gian nhanh chóng trở về nhà thôi, để cho ba mẹ nguyên chủ lo lắng sẽ phát sinh chuyện không tốt nữa.Cẩm Nhiên bước từng bước khập khiễng nhưng vẫn kiên cường cõng theo giỏ nấm đi về.Đây là kỹ năng cơ bản của một kẻ tham ăn đạt chuẩn nha.Khi về đến nhà cô bỗng thấy một người phụ nữ khoảng 30 tuổi đang đánh người.Nhìn kỹ thì mẹ của nguyên chủ, tên là Vương Thúy Phân."Mẹ ơi, con đã trở về."Cẩm Nhiên lớn tiếng kêu.Vương Thúy Phân khóc lóc chạy tới gần Cẩm Nhiên."Ny Ny của mẹ đã trở về rồi, chị họ đáng đánh của con nói con đi lạc, sao nó không đi lạc mà đẻ lạc mất Ny Ny của mẹ chứ!"Cẩm Nhiên bị buộc phải vùi mình vào lòng Vương Thúy Phân."Ngộp quá.

.

.


."Chuyện đến đây còn chưa có kết thúc, bác gái thấy Cẩm Nhiên khỏe mạnh trở về hai tay liền chống nạnh, bộ dạng như không chịu để yên chuyện này."Vợ chú ba, cô đánh Diễm Hồng nhà tôi nhừ tử thế này rồi Ny Ny nhà cô cũng không có làm sao, có phải cô nên cho chúng tôi một lời giải thích hay không hả?"Vương Thúy Phân tức giận quát to:"Giải thích cái rắm ấy, muốn giải thích cái gì, hôm nay tôi đánh nó đó, chị àm gì được tôi?Nếu tôi mà không vui tôi còn đánh luôn cả chị.

”Cẩm Nhiên cảm thấy mẹ cô chính là một viên tướng dũng mãnh.Bác gái nghe mà nói không nên lời, liền quay đầu cáo trạng."Mẹ à, mẹ xem có phải vợ chú ba quá ngang ngược hay không? ”Bà cụ Thẩm không để ý tới bác gái, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Cẩm Nhiên, vui vẻ nói."Ny Ny sợ lắm phải không, lát nữa bà nội nấu cho con một tô canh trứng gà nha, tội nghiệp cháu ngoan của bà.

”Cẩm Nhiên: "!!! "Cô đang cầm một kịch bản cả nhà thương nhau sao?Lúc này, Thẩm Diễm Hồng đã tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn quanh, Cẩm Nhiên giật mình, cô ta trở về, cô ta trở về, cô ta mang theo oán niệm trở về kìa ~~~Thẩm Diễm Hồng cũng có chút khiếp sợ, mình sống lại sao?Cẩm Nhiên cảm thấy trước mắt cần xử lý tình huống một chút, vì thế liền nói:"Bà nội ơi, mẹ ơi ta không cẩn thận ngã vào hố nhỏ trên núi rồi bất tỉnh, sau đó tự tỉnh táo lại mới trở về.

Con cho rằng chị Diễm Hồng tỷ sẽ trở về tìm mọi người cứu con, ai mà ngờ.


.

.Nói xong, Cẩm Nhiên còn cố ý rơi thêm vài giọt nước mắt cho chân thật.Vì thế Thẩm Diễm Hồng vừa tỉnh lại đã bị Vương Thúy Phân đánh tiếp.Cẩm Nhiên dành cho cô một giây mặc niệm, ai da, Cẩm Nhiên cô muốn có một cuộc sống tốt đẹp nên chỉ có thể ra tay trước.

thôiCuối cùng mỗi người trở về nhà mình, bà cụ Thẩm đau lòng nắm bàn tay Cẩm Nhiên mà than trời trách đất.Cuối cùng xem Cẩm Nhiên uống canh trứng gà xong mới chịu đi nghỉ ngơi.Vương Thúy Phân nhỏ giọng nói:"Mẹ báo thù cho con rồi đó, sau này con đừng chơi cùng con nhỏ lòng dạ đen tối kia nữa, mẹ muốn tốt cho con thôi, ngươi lời mẹ đi."Cẩm Nhiên làm nũng nói:"Con biết rồi, sau này con nhất định cách xa chị ta ra.Mẹ, ba với các anh con đâu? ”Vương Thúy Phân cười nói:"Đi lên tên thị trấn thu mua, nếu bọn họ mà biết hôm nay con chịu khổ thế này chắc phải băm nát chị họ độc ác kia của con ra rồi.Được rồi, con ngủ một chút đi, mẹ vẫn còn một đống việc phải làm.

”Cẩm Nhiên gật gật đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận