Thập Niên 70 Tôi Có Mang Theo Một Kho Hàng


----Cẩm Nhiên thấy bà nội Thẩm có vẻ không được vui cho lắm nên mới lấy lòng nói:“Bà à, cháu làm rất nhiều dưa chua cực ngon để cho bà và ông nội nếm thử tay nghề của cháu, hơn nữa khu đất của nhà cháu cũng rất màu mỡ, cho nên mùa màng cứ gọi là bội thu, cháu cũng trồng thêm một ít trái cây nữa, đợi đến khi thu hoạch chúng ta cùng ăn hoa quả nhé, được không ạ?”Bà nội Thẩm mỉm cười hiền từ, bà liên tục gật đầu nói đượcĐợi đến khi Cẩm Nhiên nói rằng cô sẽ lên huyện gặp ba mẹ và anh trai thì ban đầu bà nội Thẩm đã không đồng ý, may sao ông nội Thẩm đã nói đỡ cho cô mới đi được.

“Bà quên Ny Ny là đứa mạnh mẽ thế nào rồi sao? Ai có chuyện không biết nhưng tuyệt đối nó sẽ không có chuyện gì đâu”Mọi chuyện cứ thế quyết định.

Tối đến Cẩm Nhiên về nhà ôm theo Đấu Kim và Phú Quý đi vào không gian, trước tiên họ cùng nhau tắm rửa cho thật thoải mái, sau đó ăn một bữa hải sản thịnh soạn.

Cẩm Nhiên nghĩ thôi mà tiếc nuối, giá như người nhà cô có thể nếm những món hải sản này thì tốt biết bao, giờ cô cũng chỉ đành tìm cách xem sao thôi.


Cô chưa từng nghĩ nói ra chuyện không gian này cho ai cả, cho dù sau này cô kết hôn sinh con đi chăng nữa cô cũng không có dự định nói ra điều này.

Nó coi như là bí mật lớn nhất của cô, cứ coi như cô chẳng thấy an toàn và tin tưởng ai cả đi.

Bởi vì những năm tháng khi làm trẻ mồ côi, cô đã từng chứng kiến ​​quá nhiều sự việc liên quan tới vợchồng, bạn bè, người thân trở mặt với nhau chỉ vì lợi ích tiền bạc.

Vì vậy, cô không dám đánh cược canh bạc bản chất con người này.

Ngày hôm sau, Cẩm Nhiên thức dậy từ sớm, cô kiểm tra thời gian thì thấy mới hơn bốn giờ, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát.

Trong thôn cũng đã có nhà dậy rồi, khói bốc lên nghi ngút trên từng chiếc ống khói.

Cẩm Nhiên chậm rãi đi trên con đường rộng dẫn đến huyện.

Trên đường đi, cô đã ăn ba cái bánh bao nhân thịt, uống một cốc sữa đậu nành hòa tan và ợ một cái thật to.


Cảm giác thật thoải mái.

Cô cứ thế vừa ăn vừa đi, con đường cũng không còn cảm thấy xa nữa.

Lúc gần tới huyện, cô tìm một nơi vắng người, bỏ đồ vào chiếc gùi sau lưng, trong tay lúc này cũng có thêm một chiếc gùi.

Cô không cần dùng sức mà nhẹ nhàng theo nó vào huyện.

Lúc đi vào đại viện, cô bỗng sợ rằng đi cả một ngày đường vậy rồi, rau củ chắc cũng không còn xanh tươi nữa, cho nên lúc mang tặng cho người ta cần phải cẩn thận chút.

Bảo vệ của khu đó nhận ra Cẩm Nhiên, nhưng vẫn phải thông báo theo đúng thủ tục một cái sau đó mới cho cô đi, điều này Cẩm Nhiên thấy cũng hợp lý nên cô chỉ ngoan ngoãn đợi bên ngoài, một lúc sau thì thấy bà cụ Khúc cùng Đoàn Đoàn chạy ra.


Đoàn Đoàn từ xa xa đã hét lớn gọi:“Chị ơi, chị ơi.

”Cẩm Nhiên cũng nhiệt tình hứng khởi đáp lại:“Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn!”Mọi người: “…”Cần gì phải làm tới mức vậy không?Cẩm Nhiên và Đoàn Đoàn mạnh mẽ vồ lấy nhau, hai người ôm thật chặt, Đoàn Đoàn còn nói với giọng đầy trách móc:"Tại sao đến bây giờ chị mới đến thăm em vậy, em còn tưởng chị quên mất em rồi cơ, cái đồ vô tâm!”Cẩm Nhiên: "…"Cẩm Nhiên nghĩ rằng cô có thể giải thích mọi chuyện để không phải cõng trên lưng hai chữ vô tâm này.

“Không phải bởi vì chị còn phải vướng việc học sao?Ở nhà còn có rất nhiều việc phải làm, vừa có chút thời gian một cái là chị đi thăm em rồi này, chị còn  mang cho em rau dưa rất ngon đó nha!” Lần này người im lặng đổi thành Đoàn Đoàn, lát sau cậu mới lên tiếng đầy xót xa nói:"Chị à, nếu chị không thích em nữa thì cứ nói ra, chứ  chị có thể đừng lấy cái món khó ăn như rau cỏ ra để đối phó với em không?"Bà cụ Khúc dở khóc dở cười kéo Đoàn Đoàn ra, Cẩm Nhiên thấy vậy cũng khéo léo chào hỏi:“Cháu chào bà, khoảng thời gian này rau trong khu đất phần trăm của nhà cháu được mùa bội thu, để nhà cũng ăn không hết, vì vậy cháu muốn tặng một chút cho Đoàn Đoàn ăn, chắc chắn cu cậu sẽ cực thích.

”Đoàn Đoàn: “???”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận