Thập Niên 70 Tôi Dựa Vào Không Gian Để Thắng Lớn


Nhìn con đường gập ghềnh, phần lớn các ngôi nhà trên phố đều là những căn nhà một tầng thấp bé, mái nhà phủ đầy cỏ dại hoặc rêu xanh.

Cách ăn mặc của mọi người trông rất giản dị, hầu hết đều mặc màu xanh lam hoặc xám.

Tuy vậy, tinh thần của mọi người rất phấn chấn, khung cảnh đường phố tấp nập tạo nên một bầu không khí phồn vinh thịnh vượng.

Chuyển cảnh, bức tranh hiện ra một tòa nhà kiểu Tây nhỏ đầy nét đặc trưng của thời đại.

Một người đàn ông anh tuấn, cao ráo đang chăm chú đọc sách, còn một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp thì yên tĩnh thưởng thức cà phê.

“Bố mẹ ơi, con và anh trai đã về rồi!” Một cô gái trẻ đẹp chạy vào phòng khách, phía sau cô là một cậu trai khoảng hai mươi tuổi.

Cặp vợ chồng trong bức tranh nhìn con cái với ánh mắt ấm áp: “Cảnh Thần, hôm nay Cảnh Nhã lại đi chơi ở đâu thế?”


Vừa dứt lời đã nghe thấy cô gái làm nũng: “Mẹ ơi, anh đưa con đi dạo công viên, còn dẫn con đi xem phim nữa.

Mẹ lâu rồi không đi dạo phố với con.”

Cố Cảnh Thần vờ như giận dỗi: “Con bé này, anh đã dẫn em đi chơi lâu thế mà vẫn không hài lòng à?” Nhìn thấy anh trai giả vờ tức giận, cô ân cần rót trà, xoa bóp vai và nói những lời ngon ngọt để lấy lòng anh.

Bố mẹ Cố nhìn hai anh em đùa giỡn mà bật cười, cả gia đình cười nói vui vẻ.

Cố Cảnh Nhã cau mày, mồ hôi chảy ra trên trán, từ từ mở mắt ra.

Mái tóc dài gợn sóng buông lơi tự nhiên, làn da trắng mịn, đôi mắt sáng rực rỡ và quyến rũ, dáng người cao ráo khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi.

Cô từ từ mở mắt, ngồi dậy rồi xoa trán, không để tâm nhiều đến giấc mơ vừa rồi.

Cô thầm nghĩ mình không thể thức khuya đọc tiểu thuyết nữa, vì đọc quá đắm chìm nên mới mơ xuyên không như vậy.

Cố Cảnh Nhã đứng trên ban công, vươn vai thật dài.

Cô hít thở bầu không khí trong lành, nhắm mắt lại cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu lên người rất dễ chịu.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô bước đến và nhấc máy, vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng cô bạn phấn khích từ đầu dây bên kia: “Cảnh Nhã, tớ vừa mua được hai vé buổi hòa nhạc của thiên vương với giá cao đấy.

Tối nay đi cùng tớ nhé!”

Cố Cảnh Nhã bật cười bất lực: “Cậu còn đu idol nữa hả? Không sợ cô Lâm biết rồi nhốt cậu ở nhà không cho ra ngoài à?”


Lạc Lạc lấy lòng: “Ôi trời, Cảnh Nhã tốt bụng của tớ, cậu giúp tớ đi mà.

Nếu bà hoàng của nhà tớ hỏi, cậu hãy rộng lòng giúp tớ che giấu nhé.”

Cố Cảnh Nhã gật đầu đồng ý: “Giúp cậu lần này nữa thôi, xong buổi hòa nhạc thì cậu phải ngoan ngoãn vào công ty đấy.”

Sau khi ra khỏi biệt thự, Cố Cảnh Nhã thấy cô bạn đang lái chiếc siêu xe đến đón cô.

Khi đến địa điểm buổi hòa nhạc, cô bạn bên cạnh vừa nhảy nhót vừa hát to, đến mức Cố Cảnh Nhã cảm thấy nhức đầu.

Cố Cảnh Nhã không chịu nổi nữa, kéo tay bạn: “Lạc Lạc, cổ họng cậu còn ổn không đấy?”

“Cậu nói gì? Nói lớn lên tớ không nghe thấy.” Lạc Lạc hoàn toàn đắm chìm trong bầu không khí của buổi hòa nhạc.

Cố Cảnh Nhã chỉ lắc đầu, ra hiệu không có gì.

Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, về đến nhà mệt đến mức như vừa chạy marathon.

Sau khi tắm rửa xong, Cố Cảnh Nhã để Lạc Lạc nghỉ ngơi trong phòng khách, còn mình thì cũng trở về phòng nằm xuống giường và ngủ say.


“Bố mẹ, hôm nay hai người hiếm khi ở nhà, nhất định phải dành thời gian cho con.” Cố Cảnh Nhã vừa nói vừa ôm lấy mẹ làm nũng.

Mấy năm nay, bố mẹ cô đều dồn hết tâm huyết vào sự nghiệp khoa học của đất nước, ít khi ở nhà và cũng cảm thấy có lỗi vì đã bỏ bê con cái quá nhiều.

“Bố mẹ, cả nhà mình ít khi ở bên nhau.

Hôm nay bố mẹ phải dành thời gian cho em gái, không thì con bé này sẽ khóc nhè đấy.” Cố Cảnh Thần đùa.

...

Cố Cảnh Nhã lau mồ hôi trên trán, sao cô lại mơ thấy giấc mơ này lần nữa?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận