Thập Niên 70 Tôi Dựa Vào Không Gian Để Thắng Lớn


Trương Đại Miêu không tin, cho rằng ông Lý không tận tâm chữa trị cho con trai mình, bà làm ầm lên khiến ông Lý tức giận và thêm hoàng liên vào thuốc cho bà.

Trưởng thôn nổi giận mắng Trương Đại Miêu và không cho ai giúp khiêng Vương Đức Phát về nhà.

Cuối cùng, hai mẹ con phải dìu nhau, chậm chạp bước đi trong ánh mắt khinh thường của dân làng.

Trương Đại Miêu nổi tiếng là người chua ngoa cay nghiệt trong làng Đại Ngưu, bà đã đắc tội không ít người.

Trên đường về nhà, không ít người đang cười nhạo mẹ con bà.

“Chà, hôm nay trời đẹp, chuyện tốt cũng không ít nhỉ.” Triệu Tiểu Hạnh, người từng tranh cãi với Trương Đại Miêu trên núi vì chuyện nhặt củi, mỉa mai.

Nghe Triệu Tiểu Hạnh mỉa mai con trai bảo bối của mình, Trương Đại Miêu liền hét lên: “Triệu Tiểu Hạnh, còn nói nhảm nữa, tao sẽ xé rách miệng mày!”

“Đại Miêu, chị giận gì thế? Tiểu Hạnh chỉ nói thời tiết đẹp thôi mà.”


“Đúng đấy! Trương Đại Miêu, chị quản rộng quá rồi đấy.”

“Người ta nói rồi, ai làm việc thất đức thì đừng mong có ngày tốt đẹp.

Mọi người thấy có đúng không?”

“Đúng, nên biết rằng con người ta không thể làm điều ác.”

Những câu nói này càng làm Trương Đại Miêu tức giận, bà thả tay khỏi Vương Đức Phát và chửi rủa: “Mẹ chúng mày, ai làm việc thất đức? Từng đứa một ghen tị với nhà tao giàu có không thiếu gì tiền bạc, lương thực.”

“Phì! Cái tiền và lương thực bán con gái, tao không thèm.” Tiền Thúy Phân nói xong, quay lưng lại một cách khinh thường.

“Thúy Phân nói đúng, chúng ta thà chết đói còn hơn bán con gái.” Bà Tôn, sống trong thời đại khó khăn hơn nhiều so với hiện tại, năm đó có người từng khuyên bà bán con gái đi.

Bà Tôn là người cứng rắn, cầm chổi quét đuổi người đó ra khỏi nhà ngay lập tức.

Trương Đại Miêu chẳng bao giờ nghĩ bán con gái là sai.

Nếu không bán con, nhà bà có thể xây được nhà ngói và sống sung sướng thế này sao? Bà có thể ở nhà mà không phải đi làm không?

“Con gái của tao, tao muốn làm gì thì làm, chúng mày chỉ là ghen tị vì nhà tao sống tốt thôi.”

“Ghen tị với nhà bà à? Bà và thằng con bà cả ngày không đi làm, dựa vào tiền bán con gái, thử xem bà tiêu được đến khi nào.” Ghen tị với bà ta sao? Nhìn lại xem trong làng này có ai xem trọng hai mẹ con nhà bà không.

"Đúng là vì ông lão họ Vương mất sớm, nếu không Trương Đại Miêu chắc chắn sẽ cứ tiếp tục sinh con gái thôi.


Lúc nhỏ thì làm công cho hai mẹ con nhà đó, lớn lên lại bị bán cho mấy lão già độc thân làm vợ." Nói xong, mọi người cười phá lên.

Trương Đại Miêu tức giận nhảy lên lao vào đánh nhau: "Để xem mày còn dám nói bậy nữa không, tao xé nát miệng mày ra!"

Trương Đại Miêu nắm tóc Triệu Tiểu Hạnh, còn Triệu Tiểu Hạnh cũng không kém cạnh, túm lấy tóc Trương Đại Miêu.

Bà Tôn và Tiền Thúy Phân thì lại kéo tay Trương Đại Miêu ra, mỗi người giữ một bên tay của bà ta, còn tranh thủ véo mấy cái lên người bà.

Trương Đại Miêu bị mấy người đánh, la lên: "Bà Tôn, Tiền Thúy Phân, buông tôi ra!"

Nhân lúc đó, Triệu Tiểu Hạnh vừa đá vừa đấm Trương Đại Miêu, những người này đã tích oán từ lâu nên không đời nào bỏ qua cho Trương Đại Miêu dễ dàng.

Vương Đức Phát thấy mẹ mình đang đánh nhau với người ta, lo sợ bị liên lụy nên liền bỏ mặc mẹ mà chạy một mình về nhà.

Sau mấy hiệp, cuối cùng Trương Đại Miêu không địch lại số đông, bị giật mất một mảng tóc và trên mặt cũng bị cào vài vết.

Khi Cố Cảnh Nhã và Hồ Song Song trở về điểm tập trung thanh niên trí thức, mọi người đều chạy ra đón.

Lý An Dương hỏi: "Thế nào rồi? Mọi việc ổn thỏa chứ?"


Hồ Song Song nhìn mọi người với ánh mắt đầy biết ơn: "Mọi chuyện xong cả rồi, hôm nay thật sự cảm ơn mọi người.

Nếu không có các bạn giúp, tôi không biết sẽ ra sao nữa."

Lý Niên nói: "Đồng chí Hồ, chúng ta là một tập thể, giúp cô cũng là giúp chính chúng ta thôi."

Lưu Hữu Chí tiếp lời: "Đồng chí Lý nói đúng, chúng ta là một khối đoàn kết."

Mọi người cùng nhau tán thành: Ai cũng là đồng chí tốt, phải giúp đỡ lẫn nhau.

Nghe vậy, Hồ Song Song cảm thấy ấm lòng và liền tuyên bố: "Tôi sẽ đến nhà bác gái đổi một con gà để cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi."

Bữa cơm hôm đó, mọi người ăn uống vui vẻ, Hồ Song Song đi từng người một để cảm ơn sự giúp đỡ của họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận