Thập Niên 70 Tôi Dựa Vào Không Gian Để Thắng Lớn


Mọi người nghe đội trưởng nổi giận thì đều nghĩ rằng Đinh Dã Thảo đúng là không biết rút kinh nghiệm, đã bị Cố Cảnh Nhã chơi mấy lần rồi mà vẫn không nhớ.

Cố Cảnh Nhã thật lợi hại, chỉ cần vài câu là đã làm cho đội trưởng nổi điên.

Cố Cảnh Nhã như chẳng có chuyện gì, tiếp tục làm việc chậm chạp.

Lúc ngồi lâu mỏi chân thì đứng dậy hoạt động, lúc đau lưng thì xoa lưng.

Giữa chừng còn dừng lại uống nước, mỗi lần đội trưởng nhìn thấy đều không khỏi co giật miệng.

Lúc tan ca, Cố Cảnh Nhã đến chỗ người ghi điểm, người đó nhìn Cố Cảnh Nhã mỗi ngày đều đạt chuẩn 4 điểm công, nghĩ bụng: Xinh đẹp có ích gì, điểm công còn không bằng mấy đứa trẻ con.

Về đến điểm tập trung thanh niên trí thức, Cố Cảnh Nhã không chịu nổi mùi mồ hôi trên người.

Ở cùng với Hoàng Xuân Hoa nên không thể tự do vào không gian của mình, đành phải đun nước rồi ra nhà tắm tạm ở sân để tắm rửa.

Khi thấy Cố Cảnh Nhã tắm xong đi ra, Hoàng Xuân Hoa hỏi: "Đồng chí Cố, bọn tôi định ra sông giặt đồ, cô có đi không?"


Cố Cảnh Nhã nghĩ bụng, họ đi giặt đồ ít nhất cũng mất nửa tiếng mới về, vậy là mình có thể tranh thủ vào không gian.

"Đồng chí Hoàng, các cô đi đi! Tôi mệt quá, về phòng nghỉ một lát." Về phòng, Cố Cảnh Nhã lập tức vào không gian của mình, bỏ quần áo dơ vào máy giặt trong biệt thự để giặt.

Sau khi rời khỏi biệt thự, Cố Cảnh Nhã thấy cây trồng lại sắp thu hoạch.

Mỗi hai tháng là có thể thu hoạch một lần, đúng là không gian này kỳ diệu thật.

Cô còn ghé qua vườn cây ăn quả, thấy rằng vài ngày nữa là trái cây cũng chín.

Nghĩ bụng phải tận hưởng không gian này một chút, cô lấy một hộp dâu tây và một cây kem từ tủ lạnh, ngồi trên ghế sofa xem chương trình giải trí.

Thoải mái nằm trên ghế sofa, chẳng mấy chốc Cố Cảnh Nhã đã ngủ thiếp đi.

Trong giấc ngủ mơ màng, cô nghe thấy có người nói chuyện ngoài sân nên rời khỏi không gian.

Khi Hoàng Xuân Hoa bước vào, Cố Cảnh Nhã đang nằm trên giường ngủ.

Hoàng Xuân Hoa đặt đồ xuống rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.

"Đồng chí Cố, cô dậy chưa? Đến giờ ăn rồi."

Nghe thấy Hoàng Xuân Hoa gọi mình, Cố Cảnh Nhã dậy rửa mặt cho tỉnh táo.

Khi cô ra ngoài, mọi người đã ngồi vào bàn ăn sẵn sàng ăn cơm.

Vừa cầm đũa lên, Vương Linh liền nói: "Đồng chí Cố, hôm nay là lượt cô và đồng chí Hoàng nấu ăn.

Cô ngủ quên, tôi đã nhóm lửa thay cô rồi.

Cô định cảm ơn tôi thế nào đây?"


"Để tôi tặng cô bánh hạnh nhân, đồng chí Vương thấy thế nào?" Dù sao cô cũng không thích ăn, dùng nó để trả ơn cũng tốt.

Vương Linh vui mừng khôn xiết, nhà cô ấy nghèo, đã đi xuống nông thôn lâu vậy mà mỗi lần nhận thư nhà đều là nhắc nhở gửi lương thực về.

Sau bữa ăn, Vương Linh tự nguyện rửa bát thay Cố Cảnh Nhã: "Đồng chí Cố, để tôi rửa bát, cô đừng quên bánh hạnh nhân của tôi nhé."

Mọi người nhìn cảnh tượng này với vẻ khó tin, đây có phải là đồng chí Vương lười biếng mọi khi

không???

Cố Cảnh Nhã: ...

"Đồng chí Vương cứ yên tâm, lát nữa tôi sẽ mang bánh hạnh nhân sang cho cô."

Vương Linh nhận được gói bánh hạnh nhân, đi bộ mà như đang bay trên mây.

Hoàng Xuân Hoa suy nghĩ một lát rồi nhắc nhở Cố Cảnh Nhã: "Đồng chí Cố, cô biết tính cách của đồng chí Vương rồi đấy, kiểu người như cô ta mà được đối xử tốt là sẽ đòi hỏi thêm đấy." Cô ấy còn hạ giọng nói nhỏ: "Cẩn thận cô ta sẽ đeo bám cô."

Cố Cảnh Nhã biết Hoàng Xuân Hoa lo cho mình, mọi người đều biết tính cách của Vương Linh: "Đừng lo, tôi cũng không phải loại dễ bị bắt nạt đâu."

Hoàng Xuân Hoa nhớ lại những chuyện làng trên xóm dưới nói về việc Cố Cảnh Nhã dạy dỗ Đinh Dã Thảo, rồi cười: "Đúng vậy, đồng chí Cố không dễ chọc vào đâu.


Ngay cả Đinh Dã Thảo cũng bị cô thu phục đến ngoan ngoãn."

Cố Cảnh Nhã nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi cũng chẳng hiểu tại sao cô ta cứ kiếm chuyện với tôi, ngày nào cũng gây rối."

Hoàng Xuân Hoa suy nghĩ rồi nói: "Cô biết đấy, cô cũng đã đắc tội với đội trưởng rồi.

Sau này phải cẩn thận hơn."

Nghĩ đến những lời đồn mình nghe được, cô nói thêm: "Nghe nói đội trưởng là người rất nhỏ nhen.

Ai đắc tội với ông ấy thì bây giờ toàn phải làm những công việc nặng nhọc nhất, mà điểm công lại ít."

"Vốn dĩ tôi không sống dựa vào điểm công.

Nếu công việc quá mệt, tôi sẽ làm từ từ, không thể để mình kiệt sức được." Hôm nay có không ít bác gái ám chỉ rằng cô không nên làm phật lòng đội trưởng, chuyện nhỏ thì nhịn một chút là xong.

Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận