Đường Văn Tuệ gật đầu: "Đúng vậy, người ta nói bệnh do ăn uống mà ra, chị dâu ba, chị quan tâm tới Nguyên Đản thật đấy.
"Bỗng nhiên được khen khiến Phong Ánh Nguyệt khựng lại: "Ăn thôi ăn thôi.
""Sao còn ngượng ngùng thế.
" Đường Văn Tuệ cười trêu một câu xong, cũng vùi đầu ăn cơm.
Nguyên Đản nhìn đồ ăn trong chén, cầm đũa tiếp tục ăn.
Ăn cơm xong chưa bao lâu, Xuyên Tử đến tìm nó rủ đi chơi, Nguyên Đản cười thẹn thùng: "Mẹ em về rồi, em không đi đâu.
"Nhưng nó vẫn cố gắng xin Phong Ánh Nguyệt đồng ý, lấy mấy viên kẹo ra đưa cho Xuyên Tử.
Xuyên Tử nhìn kẹo trong tay, lại nhìn Nguyên Đản đang cười tươi rói, nhỏ giọng hỏi: "Cha em đối xử với em tốt hơn, hay là! mẹ em?""Mẹ.
" Nguyên Đản trả lời không chút do dự.
"Vậy là được rồi.
" Xuyên Tử gật đầu, sau đó đưa châu chấu bằng tre mà mình mang tới cho nó, lúc này mới rời đi.
Nguyên Đản cầm châu chấu bằng tre quay về bên cạnh Phong Ánh Nguyệt, Phong Ánh Nguyệt đang ngồi ở cửa nhà chính để vá quần áo cho nó, là bộ mà nó vừa mặc, trong lúc ăn cơm, Phong Ánh Nguyệt phát hiện dưới nách có thủng một lỗ lúc nó giơ tay lên.
Đường Văn Sinh đang ở dưới bếp rửa chén đũa, Đường Văn Tuệ thì ngồi cạnh bện giày rơm, dáng người cô ấy gầy gò nhưng sức lực lại rất lớn, giày rơm được bện ra vô cùng chắc chắn.
"Hôm kia bác gái cả phát bệnh cũ, nửa đêm được đưa vào trạm xá trên trấn, đến hôm qua mới được cõng về, ban đầu anh họ cả nói tính đưa lên bệnh viện trên huyện, nhưng bác gái cả không chịu, nhất quyết đòi về.
"Phong Ánh Nguyệt có nghe Đường Văn Sinh nói rằng sức khỏe của bác gái cả trong mấy năm gần đây không được tốt lắm.
Đúng lúc Đường Văn Sinh dọn dẹp xong mọi thứ rồi bước ra, Phong Ánh Nguyệt tiện thể nói: "Văn Sinh, hay chúng ta đi thăm bác gái cả đi?""Bác gái cả bị sao thế?"Đường Văn Sinh còn chưa biết chuyện này.
Đường Văn Tuệ lặp lại một lần, Đường Văn Sinh cau mày, nói với Phong Ánh Nguyệt: "Phải đi thăm thôi.
"Chờ Phong Ánh Nguyệt vá áo cho Nguyên Đản xong, bọn họ cầm một bó mì tươi, dẫn theo Nguyên Đản đi bộ tới nhà bác gái cả.
Bây giờ ở nhà bác gái cả chỉ có bà ấy và cháu trai, thấy bọn họ tới, bác gái cả vô cùng vui vẻ, nhiệt tình đón bọn họ vào nhà ngồi.
Căn nhà hiện tại của gia đình họ là nhà cũ, sân cũng không rộng bằng nhà của Phong Ánh Nguyệt.
Vợ chồng bác gái cả sinh được ba người con, một đứa con trai và hai đứa con gái, hai đứa con gái đã đi lấy chồng, con trai cả cũng kết hôn được nhiều năm, bây giờ đã có con sáu tuổi.
Đều là con nít nên chẳng mấy chốc đã chơi cùng Nguyên Đản ở trong sân, mấy người lớn thì ngồi ở cửa nhà chính để nói chuyện.
"Mang cái này tới làm gì, mấy đứa ở trên huyện muốn ăn muốn uống cái gì cũng phải mua!"Bác gái cả không nhận mì của bọn họ.
Đường Văn Sinh đặt thẳng mì xuống cái bàn trong nhà chính, Phong Ánh Nguyệt thì đang cản bác gái cả lại, đỡ bà ấy ngồi xuống: "Nghe Văn Tuệ nói mấy ngày trước bác còn phải tới trạm xá đúng không? Bây giờ cảm thấy thế nào rồi ạ?"Bác gái cả thấy thấy bọn họ kiên quyết như thế, cũng biết bản thân không từ chối được, vì vậy đành ngồi xuống nói chuyện với bọn họ.
"Bệnh cũ thôi mà, các cháu đừng lo quá như thế.
" Bác gái cả cười tủm tỉm nhìn hai người: "Ngược lại là hai đứa, phải sống hòa thuận với nhau, bác gái cả biết hai đứa sống tốt là trong lòng thấy vui rồi.
"Bọn họ ngồi bầu bạn nói chuyện với bác gái cả một lát, lúc đi còn dẫn theo cháu trai A Tráng của bác gái cả, A Tráng là một đứa bé rất hiếu động, không sợ người lạ, kéo tay Đường Văn Sinh tung tăng nhảy nhót.
Nguyên Đản nắm tay Phong Ánh Nguyệt, nhìn A Tráng với vẻ khâm phục.
"Con cũng muốn nắm tay cha à?"Phong Ánh Nguyệt thấy vậy thì khom lưng hỏi.
"Không không không.
" Nguyên Đản vội vàng lắc đầu, tiện tay còn ôm cánh tay của Phong Ánh Nguyệt: "Con nắm tay mẹ là được rồi!""Được, lát nữa con nhớ lấy chút kẹo cho anh A Tráng của con ăn nhé.
""Dạ.
".