Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Như vậy thì cho dù cuộc sống sau này có không tốt thì cô cũng có thể nghĩ biện pháp ly hôn cho dù không cần liêm sỉ.
Nhưng nếu từ chối lấy chồng thì cũng chỉ có thể xuống nông thôn, để nhà họ Khương tính toán, chắc chắn sẽ không phân cô đến chỗ nào tốt đẹp.
Nếu như thực sự phải đến thâm sơn cùng cốc, muốn ra thôn cũng phải đi mấy chục dặm đường núi, vậy thì thật sự là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Phần lớn người ở thời đại này đều không được nhận giáo dục, đa số các thôn đều tự trị, rất loạn.
Đi đến nông thôn, không chỉ phải khổ cực xuống ruộng làm việc mà còn phải đề phòng đám lưu manh có ý đồ xấu ở trong thôn, không chết cũng sẽ bị lột da.
Hơn nữa phải đến năm 78 mới cải cách, bây giờ mới là năm 72, ít nhất là cô phải ở trong nông thôn chịu đựng 6 năm, nguy hiểm trong khoảng thời gian này thực sự quá lớn.
Hơi suy nghĩ một chút, Khương Nghiên liền có quyết định, cô nhìn về phía Diệp Xuân Lan nói: “Muốn tôi gả đi cũng được, 200 tệ cộng thêm lương phiếu 100 cân, 100 cân thịt, phiếu 50 cân dầu và phiếu 50 thước vải.
”
“Cái gì?”
“Đây là công phu sư tử ngoạm gì thế, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
” Nghe thấy yêu cầu của Khương Nghiên thì Diệp Xuân Lan trực tiếp bùng nổ.
Vợ chồng công nhân viên bọn họ cũng không nhận được hai cân thịt một tháng, cũng chỉ có một cân dầu phối, mỗi năm cũng chỉ có phiếu vải vài thước.
Khương Nghiên vừa mở miệng liền đòi tiền lương mấy năm của bọn họ, cho dù Khương Nguyên muốn thăng chức thì cũng không thể nào đồng ý, hơn nữa trong nhà cũng không có nhiều phiếu như vậy.
Khương Nghiên nhún vai: “Mấy người cứ xem rồi làm, nếu không có gì bảo đảm thì tôi sẽ không theo quân.
”
Nghe vậy thì Diệp Xuân Lan nhíu chặt lông mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Khương Mạt nhìn Khương Nghiên một chút, thấy bộ dáng sao cũng được của cô thì lôi kéo ống tay áo Diệp Xuân Lan: “Mẹ, đồng ý đi, cùng lắm thì chúng ta cho ít hơn.
”
Ba cô ta quyết tâm phải dính vào với nhà họ Lục, nếu như Khương Nghiên không gả thì rất có thể là cô ta phải gả đi, cô ta không muốn gả cho Lục Vân Thăng rồi thủ tiết đâu.
Diệp Xuân Lan cũng biết Khương Nguyên nắm chắc phần thắng lần này, mà bà ta cũng không muốn phải xa con gái bảo bối của mình.
Do dự một chút, Diệp Xuân Lan đau lòng nói “Cho dù Thiên Vương lão tử tới cũng không hoàn thành được yêu cầu của con, nhưng mẹ có thể cho con 100 tệ, phiếu 50 cân lương, 15 cân thịt, 5 cân dầu cùng với 20 thước vải.
”
“Nhiều như vậy.
Con đồng ý thì đồng ý, nếu không đồng ý thì đến lúc đó để Khương Nguyên nói chuyện cùng con, nhưng mà ông ấy cũng sẽ không khách sáo với con như vậy.
”
Khương Nghiên nhíu chặt lông mày.
Một nhà ba người nhà họ Khương này, Khương Nguyên chính là người tồi tệ nhất, ông ta có rất nhiều thủ đoạn giày vò người khác, ngay cả Diệp Xuân Lan cùng Khương Mạt cũng có chút sợ ông ta.
Không chút do dự, Khương Nghiên cũng đồng ý.
Gả thì gả thôi.