"Cô, cô là con gái mà, sao có thể ăn nói như vậy?" Cố Cạnh Văn trách cứ Trình Nịnh.
Nếu là vào tuổi này ở kiếp trước, Trình Nịnh đương niên sẽ không thể nói ra mấy câu như vậy, nhưng Trình Nịnh của lúc này là người đã sống trong bóng tối mấy chục năm, theo dõi biết bao đổi thay theo năm tháng, cùng mấy người nhà họ Hàn xem rất nhiều phim truyền hình, vậy nên chả sao cả.
Huống chi hai người họ vốn dĩ chính là loại quan hệ này.
Tưởng cô không nhìn thấy những hành động nhỏ lén lút của họ lúc nãy à?
Cô đảo mắt khinh thường, trực tiếp ngồi vào chỗ của Mẫn Nhiên, không thèm để ý đến bọn họ.
Mẫn Nhiên thấy Trình Nịnh không kiên nhẫn với Triệu Chi và Cố Cạnh Văn thì lên tiếng cảm ơn Trình Nịnh rồi cười hì hì ngồi xuống, còn rất khoa trương mà nói: "Ôi chao, chỗ này ấm thật đấy, Trình Nịnh, cảm ơn cậu nha, lát nữa mình mời cậu ăn gì đó nhé!"
Sau đó còn quay đầu lại nói với Triệu Chi: "Thanh niên tri thức Triệu à, chỗ cậu ngồi hẳn là cũng rất ấm mới đúng.
Cậu không biết cái chỗ rìa ngoài đầu gió kia lạnh đến mức nào đâu!"
Triệu Chi: ...
Cô ta chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết thôi.
Lúc này, cô ta cực kỳ bực mình vì Trình Nịnh và Mẫn Nhiên hợp lại bắt nạt cô ta, không chừa mặt mũi cho cô ta.
Cô ta cũng có chút giận chó đánh mèo với Cố Cạnh Văn – người chủ động đề nghị chuyện đổi chỗ nữa.
Thế nhưng chỉ có thể cúi đầu cắn môi, không nói năng gì.
Sau trận chộn rộn này, mọi người trên chiếc máy kéo đều im bặt đi.
Tất nhiên, chủ yếu là do quá lạnh.
Sau hơn ba giờ run rẩy chờ đợi thì chiếc máy kéo cuối cùng cũng dừng lại.
Mọi người đều đã lạnh cóng đến mức có chút chết lặng, khi nhảy khỏi chiếc máy kéo mà chân bọn họ còn hơi run lên.
Bác tài xế già nhìn cũng đã quen, vẫn vui vẻ vô cùng.
Đây đều là đám búp bê nhỏ từ thành phố xuống, có nhức đầu thì cũng là mấy đội sản xuất kia nhức đâu thôi, ha ha.
Bác ta dẫn mọi người đến nhà ăn của công xã.
Nhà ăn nhỏ hẹp, còn có chút tối tam, bàn ghế thì vừa ọp ẹp lại sẫm màu.
Nhưng bên trong lại rất ấm áp, chờ đến khi cháo được bưng lên, không ai là không thích cả, đều cúi đầu húp cháo loãng sùm sụp như đang húp canh.
Chờ ăn xong một bát cháo nóng xuống bụng, mấy người bọn họ mới có cảm giác sống lại.
Sau khi sống lại lại, mới phát hiện bụng mình đói đến kêu vang, lúc này bọn họ mới hỏi xem nhà ăn còn có món gì khác để ăn không.
Bác tài xế già cười nói: "Có, có bánh nướng lớn, bánh bao bột ngô, bánh bao bột mì, nhưng công xã chúng tôi không cung cấp miễn phí.
Muốn ăn phải trả tiền và phiếu gạo."
Bình thường nhà ăn công xã không chuẩn bị nhiều đồ như vậy, đây là đặc biệt chuẩn bị cho đám thanh niên trí thức mới đến này.
Ai cũng mới xuống nống thôn, dù gia đình có khó khăn đến mấy cũng sẽ chuẩn bị chút tiền và tem phiếu cho bọn họ, thế nên khi nghe nói phải trả tiền và phiếu gạo, dù có người còn cảm thấy khó chịu, thầm nói công xã keo kiệt, ngay cả bữa cơm đầu tiên mà còn không cho bọn họ ăn uống ra hồn, nhưng vẫn móc túi lấy tiền và tem phiếu ra.
Điều kiện của nhà Mẫn Nhiên cũng bình thường, nhưng cô ấy để ý thực đơn một hồi rồi vẫn dùng tiền mua hai cái bánh nướng lớn, đưa cho Trình Nịnh một cái, đắc ý nói: “Đã bảo sẽ mời cậu ăn mà.”
Trình Nịnh không khách khí, cô cười nhận lấy, nhưng cũng lấy từ trong ba lô ra hai phần tương thịt, chia cho Mẫn Nhiên một phần.
Mẫn Nhiên bị mùi thơm này hun đến muốn rớt cả mũi luôn rồi.
Một lúc sau, những người khác cũng tham gia ngồi ăn cùng bọn họ.
Cách đó không xa, Triệu Chi quay đầu liếc nhìn Trình Nịnh, Mẫn Nhiên và những người khác đang ngồi ăn vui vẻ hòa thuận, chỉ cảm thấy sóng mũi mình cay cay.
...Cô ta không biết vì sao Trình Nịnh lại không thích cô ta, chẳng lẽ là bởi vì cô ta cũng đẹp ư?
Cho nên mới có địch ý với cô ta như vậy?
*
Ăn sáng xong, bác tài xế già dẫn mọi người đến văn phòng công xã.
Ở đây, bí thư Từ của công xa ra mặt tiếp đãi bọn họ, nói vài lời động viên, mong muốn mọi người cố gắng làm việc: "Các đồng chí, công xã của chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội, chỉ cần các đồng chí làm tốt thì hàng năm có thể được bình bầu làm phần tử tiên tiến, sau này nhất định sẽ có cơ hội được nhận việc, cơ hồi nhập ngũ, thậm chí còn có thể lên đại học nữa!"
Nói đến nỗi chỉ trong chốc lát đã khiến cho những người uể oải bởi một đường bôn ba trong giá lạnh cũng trở nên phấn chấn tinh thần lên rất nhiều.
Bí thư công xã động viên mọi người một hồi, rồi yêu cầu một vị chủ nhiệm văn phòng họ Tiết đến tiếp đón bọn họ.
Sau đó, tục tục xuất hiện những người từ các đại đội ở gần đến nhận các thanh niên tri thức được phân đến đại đội của họ.
Cuối cùng, chỉ còn lại Trình Nịnh, Mẫn Nhiên, Triệu Chi, Cố Cạnh Văn và một cậu thanh niên tên là Dương Hồng Binh.
Cố Cạnh Văn tiến lên hỏi chủ nhiệm Tiết, mới biết là cả năm người họ đều được phân cho đại đội Thượng Hàn.
Đại đội Thượng Hàn cách nơi này khá xa, những người đến đón họ mãi đến giờ ăn trưa mới xuất hiện.
Là đích thân đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc tới.
Ngay khi nhìn thấy mặt của năm người được phân cho đại đội mình, khuôn mặt ông tối sầm lại.