Các thím các dì thấy bọn họ, quả nhiên đều trên dưới đánh giá các cô một lượt, rồi mới cười nói bằng giọng địa phương: “May mà mấy ả ni xuống đây mùa ni đó, chỉ cần ngồi dệt chiếu thôi.
Chớ mùa thu mà về đấy, đội nắng bóc lõi ngô ngoài trời, da dẻ mấy ả ni ngó non ri, e là không chịu được mấy bữa mô nà.
Hồi trước thanh niên tri thức Lưu với mấy người khác cũng kiệt sức mà ngã vật ra đó chi.”
Mấy người họ nhìn nan tre vươn vãi đầy đất, cũng không biết nên tiếp lời như thế nào cho phải.
Có điều quả thật là như vậy, dù sao ngồi ở đây cũng vẫn tốt hơn là làm việc đồng áng dưới cái nắng như thiêu như đốt.
Đại đội đã sắp xếp người để dạy việc cho bọn họ.
Người hướng dẫn Trịnh Nịnh là một thím gọi là Thím Chu Tam.
Dệt chiếu không khó, chỉ cần luồn các nan tre theo chiều ngang rồi gài xuống theo chiều dọc là được.
Nhìn thì rất đơn giản nhưng cái khó là nan tre khá sắc bén, tay của mấy cô lại quá non nớt.
Ngay cả Mẫn Nhiên, người thường xuyên phụ việc nhà mà chỉ mới đan có một lúc là các ngón tay đều đã sưng đỏ lên, đau nhức; huống chi là hai người hầu như không làm việc nhà như Trình Nịnh và Triệu Chi.
Cũng may tính tình Trình Nịnh điềm tĩnh ổn định, thím Chu Tam dạy cô xong, cô cũng không nóng không vội mà tìm góc độ tốt, khéo léo từ từ đan các nan tre vào, khiến thím Chu Tam nhìn mà bĩu môi, lẩm bẩm: “Con bé này thật là, đan cái chiếu mà chẳng khác nào tiểu thư nhà địa chủ thiêu hoa cả, làm thế này thì e là cả ngày chỉ đan được nửa thước là cùng, định làm dây buộc tóc đấy à?”
Thím ta nói vậy khiến mọi người đều nhìn qua Trình Nịnh mà bật cười thành tiếng.
Trình Nịnh cũng có chục cạn lời, dây buộc tóc gì chứ, thím có thể dùng cái chiếu này làm dây buộc tóc thật đấy à?
Nhưng tất nhiên cô sẽ không ngu ngốc đến mức già mồm với thím Chu Tam, hơn nữa chuyện này cũng không ảnh hưởng đến cô lắm, cô cứ thế tiếp tục chậm rãi mà đan thôi, được một lúc còn dừng lại thổi thôi ngón tay, nghỉ ngơi một chốt nữa chứ.
Thím Chu Tam nhìn mà khóe miệng giật giật liên hồi.
Trình Nịnh cũng không ngại, cô thong thả nói với thím ấy: “Thím à, cháu chỉ mới học cái này thôi, chắc chắn là đan chậm rồi rồi, nhưng chờ cháu thuần thục quen tay rồi thì sẽ dần dần nhanh lên thôi.
Nếu bây giờ cháu mà vội vàng, để tay bị thương thì sau đó mới thật sự là vô dụng ấy.”
Nghe vậy, khóe miệng của thím Chu Tam lại tiếp tục giật giật, lười biếng chính là lười biếng, cái miệng nhỏ cứ liếng thoắng, nhìn là biết không phải đứa thật thà gì rồi.
Trình Nịnh vốn định nói: “Còn về chuyện công điểm, hai ngày nay xem như cháu học việc, công điểm tính ít đi một chút cũng được.” Nhưng nếu cô nói như vậy sẽ ảnh hưởng đến những thanh niên tri thức mới đến khác, nên cuối cùng cô đành nuốt vào lại.
Bên này vừa dứt lời, bên kia đã truyền đến một tiếng “A” rồi.
Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng hét thì thấy Triệu Chi đang dùng tay trái ôm lấy tay phải, hai mắt đỏ hoe.
Ngón trỏ của tay phải cô ta đang chảy máu.
"Úi chao."
Người hướng dẫn Triệu Chi là dì La, vợ của đại đội trưởng.
dì ta thấy Triệu Chi bị thương thì vội vàng buông việc trên tay xuống để kiểm tra cho Triệu Chi.
Dì La thở dài, nói: "Thanh niên tri thức Triệu, đây đều là việc yêu cầu kỹ thuật, cô phải cẩn thận một chút chứ.
Mới vừa bắt đầu mà tay cô đã bị thương như vậy rồi, sau này còn làm được gì bây giờ?”
Những lời này quả thực như đáp lại những gì Trình Nịnh vừa nói, Triệu Chi vốn đã rất đau rồi, bây giờ lại càng thêm khó chịu.
Cô ta nghe vậy thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài trên mặt.
Dì La thấy cô ta khóc, nhất thời có chút cạn lời.
Ngay cả con gái út của dì ta, trong cái thôn này cũng được xem như là nuông chiều mà lớn lên rồi đấy, mười mấy tuổi, lần đầu tiêu ra đồng cắt lúa, con bé sơ ý bị lưỡi hái cứa vào tay, máu chảy đầy đất.
Lúc ấy, dì ta sợ đến mất hồn, chạy vội đến xem con bé nó có cắt đứt cả ngón tay không, thế mà con gái dì ta không chỉ không rớt một giọt nước mắt nào, lại còn đứng đó cười hì hì nữa chứ.
Cô nói xem, cô cũng đã hơn hai mươi tuổi đầu rồi, chỉ bì không cẩn thận bị nan tre cứa tay, người ta còn chưa nói gì cô mà cô đã khóc lóc thành ra thế này rồi?
Cái này còn chưa tính.
Bên phía nhóm nam thanh niên tri thức thấy bên này có động tĩnh, lại nghe nói có thanh niên tri thức mới tới bị đứt tay chảy máu, thế là Cố Cạnh Văn và Liêu Thịnh đều bỏ công việc trên tay xuống, một trước một sau chạy tới.