Lưu Lệ Na ngạc nhiên, sau đó cười nói: "Cũng không khác với em nói là bao, nhưng không hẳn là người dân địa phương sợ anh ta.
Em không để ý anh ta họ Hàn sao? Trình Nịnh chỉ là có chút quan hệ sâu xa với nhà Hàn Đông Nguyên mà em xem đi, người trong thôn đã đối xử thân thiết với cô ấy như vậy rồi, hơn xa chúng ta nhỉ? Hàn Đông Nguyên thì càng khỏi nói, quê quán anh ta ở đây, ba anh ta hình như là vì tham gia cách mạng chống Nhật nên mới rời quê, rất được những người trong thôn này kính trọng...!Đúng rồi, không phải em nói sẽ có cơ hội được tuyển làm công nhân, được tiến cử vào đại học sao? Em thử nghĩ xem, nếu thực sự có cơ hội như vậy, không phải là đại đội sẽ ưu ái cho người một nhà trước à.
Đừng nói đến những cơ hội đấy, ngay cả khi đại đội có thành lập trường tiểu học, thì chắc chắn danh ngạch giáo viên tiểu học cũng sẽ được ưu tiên trước cho người một nhà thôi.”
Rồi cô ấy lại lắc đầu, cười nói: "Mà nói cũng chỉ là nói như vậy thôi, căn bản là Hàn Đông Nguyên cũng không thèm để ý những cái đấy."
Anh ở chỗ này cũng đủ bận rộn rồi.
"Thành lập trường tiểu học?" Triệu Chi sửng sốt.
"Đúng vậy." Lưu Lệ Na cười nói: "Vẫn luôn có người kiến nghị vấn đề này rồi...!Đại đội của chúng ta không có trường tiểu học, mấy đứa trẻ trong đại đội đều phải đi công xã hoặc là qua bên cạnh đại đội để đi học.
Nhưng dù đi đường núi thì đến trường tiểu học của đại đội gần nhất cũng phải mất tận ba, bốn tiếng đồng hồ, đi đi lại lại đã mất bảy, tám tiếng rồi.
Ngày thường đi lại còn khó khăn, nếu gặp hôm mưa gió hoặc tuyết lớn phủ dày như bây giờ thì không có cách nào đi được.
Thế nên trong thôn có rất nhiều người đều cưa từng đi học, nhưng bí thư và đại đội trưởng vẫn rất quan tâm đến người dân trong thôn, hơn nữa bây giờ không phải là có sẵn rất nhiều thanh niên tri thức ở đây sao? Bọn họ vẫn luôn muốn xin công xã cho mở trường tiểu học, nhưng đây cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
Cô ấy nói rồi lại lắc đầu, không tiếp tục nữa.
Triệu Chi cũng không nói gì.
Cô ta nắm lấy ngón tay bị thương, cũng không biết là đang nghĩ gì nữa.
****
Tuyết dày phủ núi.
Hàn Đông Nguyên đi huyện thành một chuyến để giải quyết công việc, cuối cùng lại vì tuyết lớn mà bị kẹt lại ở công xã.
Bí thư công xã – Bí thư Từ, đã nhiệt tình giữ anh ở lại công xã hai ngày, nhưng Hàn Đông Nguyên lại không thích hàn huyên với vị bí thư Từ quá mức nhiệt tình này, thế là tuyết vừa ngừng rơi, anh đã từ chối khi mấy người ở công xã muôn giữ anh lại, sau đó trực tiếp dẫm lên tuyệt, bước thấp bước cao tự mình đi bộ về núi.
Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng đã ra cửa, vậy mà mãi đến chạng vạng mờ tối anh mới về được đến nơi.
Đi bộ một mạch hơn mười mấy giờ đường núi.
Bởi vì vẫn đi bộ liên tục nên dù mặt đã tê cóng vì gió núi, nhưng cơ thể Hàn Đông Nguyên cũng không cảm thấy lạnh.
Thậm chí anh còn hơi đổ mồ hôi nữa chứ.
Sau khi vào cổng, anh đi về phòng ký túc xá của mình ở phía đông.
Đi lên hành lang, rút găng tay ra, vừa mới đặt tay lên tay nắm cửa, đột nhiên cảm giác được cái gì đó, Hàn Đông Nguyên quay đầu nhìn về phía phòng bếp, sau đó anh liền nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc nhưng tuyệt đối không thể xuất hiện ở chỗ này được.
Anh giật mình, hoài nghi không biết mình có bị quáng tuyết hay xuất hiện ảo giác không.
Cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng đó một hồi lâu chứ không hề lên tiếng.
Cuối cùng, vẫn là bóng lưng bị anh nhìn chằm chằm cảm giác được ánh nhìn của anh, quay đầu nhìn qua.
Ánh mắt sắc bén bắt gặp một ánh mắt trong veo như làn nước.
"Anh Ba."
Trình Nịnh là người lên tiếng trước.
Cô chỉ sửng sốt một tích tắc, sau đó lập tức nở nụ cười.
Người đứng cách đó không xa, thực sự là Hàn Đông Nguyên.
Một Hàn Đông Nguyên trẻ tuổi, khoa trương, xấu tính và nổi loạn.
Cho dù bây giờ anh có đang mặc một chiếc áo khoác quân đội cũ kỹ, đội một chiếc mũ che tai mùa đông đã cũ nát, cả người phong trần mệt mỏi, khuôn mặt bị gió núi thổi đến vừa đen vừa thô ráp, thì anh vẫn là Hàn Đông Nguyên của ngày nào.
Anh đứng ở đó, khoảng cách giữa hai người chưa đầy mười mét.
Chót mũi Trình Nịnh cay cay.
Vứt đồ trên tay xuống, cô chạy chậm về phía anh.
Lại gọi thêm một tiếng "Anh Ba".
Hàn Đông Nguyên nhíu mày càng chặt hơn.
Anh nhìn Trình Nịnh đang chạy về phía mình mà như nhìn thấy quỷ.
Cô chạy đến trước mặt anh còn chưa tính, sau đó lại còn vươn tay nắm lấy cánh tay trái của anh, nhìn trái nhìn phải vài lần nữa chứ.
Sau khoảng khắc kinh ngạc, Hàn Đông Nguyên hất tay cô ra như phải bỏng.
Trình Nịnh như thể ngượng ngùng mà lùi lại một bước, cẩn thận nhìn về phía anh rồi cười lấy lòng.
Đôi mắt cô đỏ hoe, còn mang theo chút ánh nước mơ hồ.
Hàn Đông Nguyên: ???
Đây không thể nào là Trình Nịnh mà anh biết được! Không thể là Trình Nịnh, người vừa nhìn thấy anh đã lập tức ngoảnh mặt đi, người hận không thể giăng luôn một tấm biểu ngữ ngay giữa hai người họ để tuyên bố là họ chẳng liên quan dính dán gì đến nhau được.
Quáng tuyết à? Hay là ảo giác? Hay là yêu ma quỷ quái từ trong tuyết chui ra?
Anh nhíu chặt mày, vươn tay chọc chọc trán cô mấy cái, nói: "Mày là thứ gì đấy?" Nhưng xúc cảm trên ngón tay anh lại cực kỳ rõ ràng.
Lông mày anh càng nhíu chặt hơn nữa.
Trình Nịnh vươn tay che đi cái trán đau đớn vì bị ngón tay anh chọc chọc.
Sau khi gặp Hàn Đông Nguyên, tâm trạng kích động của cô cũng đã xẹp xuống vài phần, cô biết sự khác thường của mình lúc này có lẽ đã làm anh giật mình.
Cô lùi lại một bước, cười nói: "Hàn Đông Nguyên, là em."