Thập Niên 70 Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan


Tất cả đoàn người cúi đầu, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một cái khe hở đủ cho một người nhảy vào trong."Nhanh, mọi người nhảy xuống nhanh lên, chỉ có thể tạo ra khe hở này trong mấy phút thôi, sau mấy phút đó nó sẽ tự động khép lại.

Nhanh lên một chút đi, thời gian không kịp đợi người."Quỷ Vương A Gia vừa nói xong thì lập tức trở thành người thứ nhất nhảy vào bên trong khe hở.Hữu Hối thấy thế cũng cắn răng nhảy theo, đồng thời trong miệng niệm một câu 'A di đà phật, nhất định phải phù hộ con bình an trở lại dương gian, cầu xin người.' Anh ta nói xong cũng hướng về phía khe hở thả cả cơ thể của mình xuống đó.Trương Manh ngay tức khắc hét lên một tiếng về phía Cố Minh Đài vẫn còn đứng ở một bên: "Cố Minh Đài, anh dẫn theo Tiểu Cương nhảy xuống trước đi, em lập tức nhảy xuống theo sau."Cố Minh Đài vẫn bình tĩnh, dùng sức nắm chặt tay cô: "Được."Anh trả lời xong thì nhanh chóng ôm lấy Tiểu Cương không chịu đi nhảy vào trong khe hở đang bắt đầu từ từ thu nhỏ lại.Trương Manh nhìn thoáng qua mười tám tầng địa ngục ở phía sau, ánh mắt lại bắt đầu dấy lên cảm giác đau rồi, cuối cùng cũng cắn răng và tung người lên, nhảy vọt vào bên trong một chút khe hở cuối cùng.Bên trong lâu đài cổ lớn phía sau núi, nhóm năm đại sư tu đạo vẫn luôn canh giữ ở đó bỗng có cảm giác Bích Ngọc Châu bọn họ bảo vệ có điều khác thường.Sắc mặt cả năm người đồng loạt thay đổi."Mau, mau đi chuẩn bị, bọn họ sắp quay về rồi!" Một người trong số đó lớn tiếng kêu lên với mọi người phía sau.Đúng lúc này, bỗng nhiên bên trong Bích Ngọc Châu phát ra một luồng ánh sáng chói lóa khác thường, càng ngày càng sáng hơn, sáng đến mức che phủ cả bầu trời ban ngày.

Bất chợt ở giữa ánh sáng trắng nhảy ra một bóng người rồi lại một bóng người, lần lượt rơi xuống trên mặt đất."Đàn anh." Cùng lúc đó Tiểu Linh và Hữu Ngộ vội vàng nhào tới, lo lắng hỏi: "Đàn anh, anh không sao chứ? Anh có bị thương chỗ nào không?"Tiểu Linh sốt ruột nắm bả vai Hữu Hối hỏi tới tấp, Hữu Hối khẽ ho khan, sắc mặt uể oải nhìn về phía đàn em nhỏ vẫn đang lắc lắc người anh ta: "Đàn em, nếu mà em không lắc anh như vậy thì anh có thể sẽ chịu thêm được một chút đấy."Vẻ mặt của năm vị đại sư tu đạo ngồi phía dưới Bích Ngọc Châu chợt thay đổi."Có phải lúc tôi đi các ông đã mang cái vật quỷ quái gì lên đây đúng không? Qủy khí thật là mạnh mà.""Là quỷ vật cấp bậc quỷ vương." Năm người cau mày thảo luận với nhau."Hừ, cũng chỉ là một đám gà mờ giả thành người tu đạo mà thôi, nếu có kẻ nào dám động đến tôi, Qủy Vương A Gia đây sẽ giết chết kẻ đó."Quỷ Vương A Gia lơ lửng ở giữa không trung, trừng mắt hung tợn nhìn nhóm năm vị đại sư tu đạo phía bên dưới và nói.Năm vị đại sư tu đạo vừa nghe nó nói lời đe dọa này thì sắc mặt cả đám trở nên vừa đỏ lại vừa xanh.Hữu Hối trông thấy bầu không khí giữa bọn họ càng ngày càng căng thẳng, vội vàng lên tiếng cắt ngang: "Các vị đại sư, các ông đừng hiểu lầm nha, tên này chính là Quỷ Vương A Gia.

Khi ở bên dưới, nếu không phải bởi vì có nó giúp đỡ thì không biết đến khi nào chúng tôi mới mang cỏ Hoàn Hồn lên được nữa.""Hừ, không cần phải giải thích mấy chuyện này với đám giả người tu đạo này, nếu như bọn họ dám tới thu phục tôi,thì Qủy Vương A Gia tôi đây cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu.

Ngược lại tôi lại muốn nhìn xem chút bản lĩnh nho nhỏ của đám người giả mạo này có thể làm gì được Qủy Vương A Gia tôi đây.""Thật điên cuồng, khẩu khí lớn đấy.""Ngươi thật sự cho rằng, trong nhóm tu đạo bọn ta không có người nào lợi hại sao?""Không thể như vậy, cái tên này quá ngông cuồng rồi."Hữu Hối sốt ruột đến mức đưa tay lên nắm đầu: "Qủy Vương A Gia, bây giờ không phải là lúc tranh hơn thua cùng với bọn họ đâu.

Đám đồng chí Trương Manh còn chưa có đi lên nữa."Hữu Hối vừa nhắc như vậy, Qủy Vương A Gia ngay lập tức nhìn về khe hở đang dần nhỏ lại, mắng một câu: "Trương Manh và Cố Minh Đài, hai người này làm trò quỷ gì ở bên dưới mà lâu như vậy rồi cũng không lên đây."Đúng lúc này, đột nhiên Hữu Hối kích động kêu lên một tiếng: "Đi lên rồi, đi lên rồi."Đằng sau ánh sáng trắng xuất hiện hai bóng người một lớn một nhỏ.Hữu Hối vội vã chạy đến kéo hai người bọn họ lên rồi anh ta quay đầu nhìn xuống phía dưới.

Hữu Hối vẫn không thấy có người đi lên vì thế anh ta lo lắng nhìn Cố Minh Đài và hỏi: "Đồng chí Cố, sao lại chỉ có hai người anh và Tiểu Cương, đồng chí Trương đâu? Tại sao cô ấy không đi lên cùng với anh?"Cố Minh Đài nhét Tiểu Cương vào trong lòng ngực hắn, thở cũng chưa kịp lo, mà chạy nhanh tới ghé vào miệng khe càng ngày càng nhỏ, nỉ non với miệng khe càng ngày càng nhỏ, “Nhất định phải đi lên, cầu xin em, nhất định phải đi lên, cầu xin em, cầu xin em.”Đột nhiên Quỷ Vương A Gia từ giữa không trung bay xuống dưới, một tay bắt lấy cổ áo Cố Minh Đài, lạnh giọng truy vấn, “Sao chỉ có ngươi đi lên, ngươi làm sao lại ném một người cô ấy ở dưới, ngươi tính là người đàn ông của cô ấy gì chứ.”“Đây là chuyện của tôi và cô ấy, người không quản được, hơn nữa, mấy ngàn năm trước ngươi không quản được chúng ta, mấy ngàn năm sau ngươi vẫn sẽ không quản được chúng ta.”Mặt Cố Minh Đài trầm như nước nói.

Quỷ Vương A Gia ngẩn ra, bắt lấy cánh tay anh nghiến răng nghiến lợi nói, “Quả nhiên ngươi đã nhớ lại chuyện trước kia!”Hữu Hối thấy hai người bọn họ tùy thời sẽ đánh nhau, cực kì gấp, trái phải nhìn quanh bọn họ nói, “Hai người các anh đừng đánh, đồng chí Trương Manh còn ở dưới, trước tiên các anh vẫn nên nghĩ cách cứu cô ấy lên đi.”Lúc này, thanh âm kích động của Tiểu Linh vang lên ngay sau đó, “Ra rồi, ra rồi!”Theo tiếng kêu này của cô ấy, Cố Minh Đài và A Gia Quỷ Vương rất có ăn ý dừng cãi nhau, một người một quỷ đồng thời chạy tới chỗ miệng khe đã chỉ còn lại rất nhỏ nhìn thử.Chỉ thấy nơi đó vươn ra một bàn tay.Cố Minh Đài vừa thấy bàn tay này, trên mặt vui vẻ, lập tức chạy lên dùng sức kéo bàn tay này, khi miệng khe sắp khép lại, một người một quỷ hợp lực kéo Trương Manh ở bên trong ra."Oa oa...!, mẹ, mẹ rốt cục cũng ra!" Thân ảnh Tiểu Cương khổ sở nhào vào trong ngực Trương Manh, khóc lớn lại không ra tiếng.Lúc này Trương Manh đang thở hồng hộc, nhưng cũng không quên an ủi tiểu gia hỏa trong ngực này, "Ngoan, đừng khóc, mẹ không có việc gì."Lúc này, Thanh Viên nhận được tin tức mang theo một đám người chạy tới tế đàn."Sư Phụ." Hữu Hối vừa nhìn thấy Thanh Viên đi tới, lập tức kích động chạy đến trước mặt ông ta.Đôi mắt lo lắng của Thanh Viên ở trên người hắn dò xét một vòng, đột nhiên thở ra, một tay đập vào bả vai Hữu Hối nói, “Ngoan, trở về thì tốt, trở về thì tốt."Hốc mắt Hữu Hối lập tức có chút hồng hồng, đột nhiên quay người lại lau hốc mắt, lấy hoàn hồn thảo giấu ở bên trong ngực ra, "Sư Phụ, đây chính là hoàn hồn thảo, người nhanh cầm đi cứu vị kia đi."Thanh Viên thất thần nhìn chằm chằm cây hoàn hồn thảo này, như đối xử với bảo bối mà ôm cây này, mặt mũi tràn đầy vui vẻ nhìn chằm chằm nó, nói, "Đây chính là hoàn hồn thảo! Hóa ra trên đời này thật sự có loài cỏ này! Tốt, thật tốt, vị kia rốt cục có thể cứu rồi."Vui mừng xong, lúc này Thanh Viên mới giống như nhìn thấy bọn Trương Manh bên kia, "Đồng chí Trương Manh, Đồng chí Cố, cảm ơn các người, các người đã cứu quốc gia chúng ta, cám ơn."Cố Minh Đài trầm mặt ngăn cản động tác ông ta muốn đi qua nắm tay Trương Manh, lạnh như băng nói, "Vợ tôi đã mệt mỏi, cho chúng ta một căn phòng, chúng ta muốn nghỉ ngơi một chút."Thanh Viên nhìn thoáng qua Trương Manh trong ngực anh không có chút tinh thần, trên mặt lộ ra quan tâm, "Làm sao vậy, không có chuyện gì chứ, muốn mời cái bác sĩ khám cho cô ấy một chút hay không?"Cố Minh Đài lắc đầu, "Không cần, chỉ cần cô ấy nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ không sao."Thanh Viên lập tức gật đầu, "Vậy thì tốt, tôi sẽ sắp xếp người mang mọi người đi nghỉ ngơi."Vừa dứt lời, Thanh Viên lập tức gọi một người lính từ phía sau, "Cậu mang bọn Cố đồng chí đi tới phòng khách bên kia nghỉ ngơi một chút, ghi nhớ, chiêu đãi cho tốt, không thể kinh thường."Quân nhân được kêu đến lập tức vâng lời, sau đó giống như đối đãi khách quý mà mời bọn Cố Minh Đài rời khỏi nơi này.Thanh Viên nhìn bóng lưng một nhà bọn họ rời đi, híp mắt hạ mắt xuống, lập tức nhìn về phía bọn Hữu Ngộ đang cùng nói chuyện trời đất, gọi hắn một câu, "Tiểu tử thốii, con mau tới đây cho ta."Hữu Hối lập tức dừng nói chuyện với hai sư đệ sư muội, hấp tấp chạy đến trước mặt Sư Phụ nhà mình, gọi một tiếng, "Sư Phụ, người gọi con ạ."Thanh Viên gật đầu, một tay khoác lên trên bả vai hắn nói, "Đi, cùng Sư Phụ nói một chút vè chuyện các con trải qua trên đoạn đường ở bên trong Địa phủ."Đối với chuyện bên này, người Cố Minh Đài đã về phòng khách nghỉ ngơi bọn tất nhiên là không biết.Lúc này, Cố Minh Đài đang tỉ mỉ chăm sóc Trương Manh hư nhược trên giường."Này, cho cô ấy ăn cái này đi."Đúng lúc này, Quỷ Vương A Gia không biết từ chỗ nào bay vào, đột nhiên từ giữa không trung trôi xuống, duỗi tay ra, trên bàn tay của hắn có một viên thuốc đen nhánh."Đây là cái gì?" Trương Manh nhìn thoáng qua, không cầm.Quỷ Vương A Gia gặp cô đang hoài nghi đồ vật mình lấy ra, tức giận suýt méo miệng, thở phì phò nói, "Trương Manh, cô có ý tứ gì, thế mà cô lại hoài nghi đồ vật ta cho cô à, cô có biết thứ này của ta là thứ tốt hay không, nó là hồi sinh đan, có thể khiến cho người chỉ còn lại một hơi khởi tử hồi sinh! Cực kì rất trân quý, Dương Gian các cô khó mà có đấy."Trương Manh kỳ quái mà nhìn chằm chằm nó một chút, "Chừng nào thì ngươi có vật này?"Theo như cô biết, sau khi gia hỏa này từ khi bị cô hàng phục, trên người nó có bao nhiêu thứ, cô cũng đã biết rất rõ ràng.Quỷ Vương A Gia không ngờ hàng hỏi như vậy, chột dạ cúi đầu, ấp úng một hồi lâu, mới thành thật nói, "Vật này là do ta ở trong động phủ của cô trộm lấy ra."Ngẩng đầu, thấy cô dùng ánh mắt kì lạ nhìn mình chằm chằm, Quỷ Vương A Gia lập tức nóng nảy khai ra, "Ta thẳng thắn, kỳ thật động phủ kia ngoại trừ ngươi có thể đi vào, thì ta cũng có thể đi vào, đây là chuyện ta lừa gạt ngươi!"Trương Manh nhẹ nhàng hừ một cái, cầm viên thuốc trên bàn tay hắn, lúc đang chuẩn bị ném vào bên trong miệng, đột nhiên bị Cố Minh Đài bắt lại cánh tay."Tiểu Manh, thứ này không rõ lai lịch, vẫn nên không ăn mới thỏa đáng." Mặt Cố Minh Đài lộ vẻ không tin mà nhìn thoáng qua Quỷ Vương A Gia.Quỷ Vương A Gia thấy ánh mắt này của anh, tức giận dậm chân, "Họ Cố, ngươi có ý tứ gì, ngươi đang hoài nghi ta có phải hay không, trên đời này tất cả mọi người đều có thể sẽ hại Trương Manh, chỉ ta là không có khả năng, ta là tay trái tay phải của cô ấy, ta sẽ hại cô ấy à?"Cố Minh Đài nhẹ nhàng hừ một cái, "Vậy cũng không nhất định.""Ngươi, ngươi, ngươi khinh người quá đáng, ngươi ra đây, ta muốn cùng ngươi phân cao thấp."A Gia Quỷ Vương tức tới mức gương mặt cũng biến hình.Tiểu Cương bị hai người lớn bọn họ cãi nhau mà sợ đến mức nhào vào trong ngực Trương Manh, miệng nhỏ run rẩy, "Mẹ, con sợ hãi."Mặt Trương Manh tối sầm, rống về phía hai người bọn họ một tiếng, "Hai người các người tất cả im miệng cho tôi, nếu lại làm ôn, hai người đều cút ra khỏi gian phòng này cho tôi, đừng xuất hiện ở trước mắt tôi."Cô vừa hét lên, hai người vừa mới rồi còn muốn đánh nhau lập tức yên tĩnh lại.Trương Manh đẩy tay Cố Minh Đài ra, "Cố Minh Đài, em vẫn có tin tưởng với Quỷ Vương A Gia, em tin tưởng nó sẽ không hại em, viên đan dược kia nếu quý giá như vậy, nếu không ăn thì quá lãng phí."Nghe cô nói xong, Cố Minh Đài vẫn cau mày như cũ.Trương Manh thấy nó không nói lời nào, cô cười một tiếng sau đó không nói thêm gì nữa mà bỏ viên thuốc đen đang cầm trên tay vào trong miệng.Cũng phải nói viên thuốc này không hổ là thần đan, vừa vào đến trong miệng cô một cái đã tan ra, một mùi dược liệu nhẹ tỏa ra trong cổ họng cô.

Ngay sau đó, Trương Manh cũng cảm thấy mọi mệt mỏi trên cơ thể mình đã biến mất, những đau đớn trên người cũng không còn nữa.Trương Manh lập tức nhìn về phía Quỷ Vương A Gia với khuôn mặt vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, cô hỏi nó: "Quỷ Vương A Gia, ngươi còn có bao nhiêu thứ này vậy?"Quỷ Vương A Gia duỗi tay ra, trong nháy mắt trên tay nó có thêm đại khái khoảng mười mấy viên thuốc đen, cái loại mà cô vừa mới ăn: "Có nhiều từng này, lúc đầu cô chê loại đan dược này trông không đẹp, đen thùi lùi nên chỉ luyện mười tám viên.

Bây giờ cô ăn một viên, còn lại mười bảy viên.

Làm sao vậy, cô muốn à?"Trương Manh ngạc nhiên, lấy tay chỉ chỉ vào bản thân mình và hỏi: "Vừa rồi ngươi nói đan dược này là do Garan luyện ra sao?"Quỷ Vương A Gia gật gật đầu: "Đúng vậy, là do cô luyện ra đấy."Lúc này Trương Manh đã không định sẽ uốn nắn cái thân phận này của nó nữa, cô không thể làm gì khác hơn là duỗi tay về phía nó và nói: "Đưa cho ta tất cả mười bảy viên đó đi."Quỷ Vương A Gia 'ồ' một tiếng, chỉ thấy nó thổi một hơi lên phía trên những viên đan dược này, sau đó những viên đan dược ngày giống như biết bay vậy, bay đến trong tay Trương Manh.Trương Manh vội vàng giấu mấy viên đan dược vào trong túi đeo lưng của mình.

Quỷ Vương A Gia nhìn thấy dáng vẻ thận trọng kia của cô thì bĩu môi: "Loại đan dược cấp bậc thấp như này mà cô cũng coi như bảo bối vậy.

Trương Manh, ngươi đúng là càng sống càng thụt lùi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui