Thập Niên 70 Trùng Sinh Mang Theo Không Gian Binh Vương Sủng Tận Trời


Khoảnh khắc cửa hầm mở ra, ánh sáng chói lóa khiến cô không mở mắt nổi, cửa hầm thả xuống một sợi dây thừng.

Lại nghe giọng mẹ vang lên, "Muốn lên thì buộc dây vào eo.

"
Tưởng rằng cuối cùng cũng có thể tự do, ngày qua ngày bị nhốt, cô đã chấp nhận rồi.

Đại học không học cũng được, chỉ cần tự do là đủ.

Khoảnh khắc được kéo lên mặt đất, cô chỉ thấy lờ mờ vài bóng người.

Tiếp theo là giọng nói của ai đó, "Con gái bà gầy quá.

"
"Nhưng xinh đẹp mà!" Giọng mẹ vui vẻ vang bên tai cô.

"Chị tôi là đại mỹ nhân, bị nhốt lâu vậy mà da dẻ vẫn trắng mịn, chắc là véo vào còn ra nước đấy!" Tiếng cười của em gái vang lên không ngớt.

Cô dường như hiểu được, họ muốn gả cô đi.


"Mẹ, em gái, hai người định làm gì?"
"Đồ con hoang, mày không muốn bị nhốt nữa thì câm miệng, việc này được quyết rồi thì mày có thể ra ngoài!" Lời lạnh lẽo của mẹ như dao đâm vào tim cô.

Vì tự do, vì muốn ra ngoài, cô cắn răng không nói gì, không biết bao lâu sau, cô bị đưa về căn phòng nhỏ của mình.

Rất nhanh sau đó mẹ mang nước nóng tới tắm cho cô thay quần áo, suốt quá trình cô không nói thêm một lời.

Đến khi mắt cô lờ mờ có thể nhìn rõ người, cô đã ở nhà Tống Kiến Bình.

Đêm tân hôn cô tưởng sẽ bị hãm hại, nhưng không phải, chỉ là một trận đòn, hóa ra người vợ trước của Tống Kiến Bình đã bị hắn hành hạ đến mức phải uống thuốc độc tự tử.

Nhớ lại đến đây, cô siết chặt hai tay, đã có cơ hội trở về, mối thù kiếp trước, kiếp này nhất định phải trả.

Tiêu Anh và Tô Minh Nguyệt đến trạm xá.

Hai người thêm mắm thêm muối kể lại mọi chuyện với bác sĩ, khiến những người xung quanh nghe mà ngỡ ngàng.

Vết bỏng ở cổ nghiêm trọng, nhưng vì mặc quần áo dày nên nước không ngấm qua hết, da chỉ ửng đỏ chứ chưa phồng rộp.

“Đứa lớn nhà cô bình thường dịu dàng hiền lành, nói năng nhẹ nhàng, sao có thể làm bỏng tay các cô được!”

Bà cụ ngồi bên cạnh không nhịn được nói, “Dù có bị bỏng cũng là vô tình thôi, cô đừng làm hỏng danh tiếng của con bé!”
Tiêu Anh lườm người đó một cái, “Tôi là mẹ nó, chẳng lẽ lại nói xấu con gái mình sao? Hơn nữa, nếu không phải do con bé xấu xa đó ghì chặt tay tôi xuống, thì đâu chỉ bỏng một tay!”
Vẻ mặt cường điệu của bà ta cùng bàn tay đưa ra khiến người xung quanh cũng không biết nên tin hay không.

Bác sĩ Lưu viết phiếu xong, “Các bà đi nộp tiền đi, đừng làm ồn ở đây nữa.


Tiêu Anh nhìn số tiền trên phiếu mà đau lòng, trong bụng thầm nhủ về nhà nhất định phải dạy dỗ con bé chết tiệt đó một trận, phải ấn tay nó vào nước nóng…
Lúc này, Tô Kim Hạ đã uống ba cốc nước, tinh thần cũng hoàn toàn hồi phục, liền bắt đầu kiểm tra không gian.

Kiếp trước sau khi chết thảm, cô xuyên hồn đến một nơi gọi là mạt thế, cũng tại đó không gian của cô thức tỉnh, bên trong chứa một ít vật tư mà cô từng thu thập, lương thực không nhiều, chỉ có mấy chục bao.

Cô sống sót trong mạt thế gian nan suốt mười năm, học được nhiều thứ, ý chí và năng lực chiến đấu đều được tôi luyện.

Nhìn vào chỗ vàng tích trữ trong không gian, Tô Kim Hạ vui vẻ cười.

Đây chính là chỗ dựa của cô, ở mạt thế vàng không có giá trị, người ta không thu gom, còn cô thì thu gom.

Tính sơ sơ cũng phải đến mấy tấn.

Nghĩ đến việc vàng ở thời đại này lại rất có giá, cô càng cười rạng rỡ.

Ngoài ra, thứ cô tích trữ nhiều nhất trong không gian chính là vũ khí, Tô Kim Hạ tin rằng rồi sẽ có lúc dùng đến chúng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận