Thập Niên 70 Từ Chối Về Nông Thôn Tôi Chỉ Muốn Ôm Đùi Ở Thành Phố


Tần Mỹ Lan cau mày thật chặt.

Sao lại vậy?
Làm sao có thể được?
Bà ta không thể nhìn lầm được.

Bà ta sờ cổ mình, vẫn còn hơi đau!
Hồ Đại Xuân lại nói: “Trán con bé rất nóng, có phải nên tìm bác sĩ khám không? Nếu không bị sốt nặng thì phải làm sao?”
Trưởng tòa nhà Triệu Lan Hoa: “Tôi đi xem bác sĩ Tần ở tầng dưới có nhà không?”
Những người khác cũng không rời đi, hóng drama cũng phải xem rốt cuộc chuyện là thế nào, nên đều quấn lấy Tần Mỹ Lan hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, cảnh sát tới, họ nghe nói có người giết người, sáu người trực tiếp tới, nữ cảnh sát kiểm tra tất cả một lượt, phát hiện trên cơ thể cô bé không có vết thương nào, chỉ là bị sốt, sau khi bị đánh thức thì cứ mơ mơ màng màng, không trả lời được gì.

Chỉ có thể hỏi Tần Mỹ Lan: “Bà có chắc là cô ấy tự đâm mình không?”
Tần Mỹ Lan gật đầu như tỏi: “Thật mà, tôi tận mắt nhìn thấy, máu me đầm đìa, rất đáng sợ.



Mấy cảnh sát liếc nhìn nhau rồi kéo Thẩm Kiến Quốc ra ngoài nói chuyện.

Tần Mỹ Lan thấy cảnh sát không tin mình nên yêu cầu họ kiểm tra cổ mình.

Có dấu vân tay nhưng không thể biết là ai đã bóp.

Họ nghiêm túc nghi ngờ Tần Mỹ Lan đã tự bóp cổ mình nên yêu cầu Thẩm Kiến Quốc nhanh chóng đưa người đến bệnh viện kiểm tra, tránh chậm trễ.

Quần chúng hóng drama trò chuyện rôm rả, bác sĩ Tần kê đơn thuốc, Hồ Đại Xuân đỡ Thẩm Diểu Diểu dậy uống xong thuốc, nhìn những người vẫn chưa rời đi, nói: “Ai về nhà nấy đi, Diểu Diểu cần yên tĩnh một chút, nếu không sẽ không nghỉ ngơi được.

"
Viên cảnh sát cuối cùng lại dặn dò lần nữa rồi rời đi.


Vợ chồng nhà họ Cố liếc nhìn nhau, chào một tiếng rồi cũng ra về.

Hỗn loạn thành như vậy, cũng không thể nào bàn chuyện cưới hỏi của hai đứa nhỏ.

Sau khi tiễn cảnh sát và thông gia, Thẩm Kiến Quốc nhìn vợ đang ngồi trên ghế sô pha, liên tục lặp lại: “Nó bóp cổ tôi, còn tự đâm mình.


Rầu rĩ không thôi.

Trước kia cũng không nghe nói vợ có bệnh này bao giờ?
Ông ta thở dài, kéo tay bà ta, nói: “Anh đưa em đến bệnh viện.


Tần Mỹ Lan hất tay ông ta ra, ngẩng đầu lên chất vấn: "Anh không tin em à?"
Thẩm Kiến Quốc cau mày: “Anh tin em, nhưng trên người Diểu Diểu không có vết thương nào cả.


"Cạch!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận