Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Anh đoán là em đang muốn hỏi về vợ của phó sư trưởng, cô ta rất trẻ đúng không?”Triệu Tú Vân gật gật đầu, tuổi của cô cũng không lớn, so sánh với người ta thì không tính là gì.
Phương Hải nói: “Cô ta làm mẹ kế, hình như là mới kết hôn không lâu.
Con cái của vợ trước của phó sư trưởng đều về nông thôn ở rồi.
”Không biết vì sao, ba chữ ‘làm mẹ kế’ này có hơi khó nghe.
Triệu Tú Vân sửa đúng lời anh nói: “Cái đó gọi là tục huyền.
” (*tục huyền: cưới vợ khác).
Phương Hải có hơi cáu giận, nói: “Thích gọi là gì thì gọi thế đấy, dù sao chúng ta cũng không có quan hệ gì với mấy vị quan lớn đó.
”Nghe như thể Triệu Tú Vân là kẻ hám danh.
Cô không vui nói: “Em không muốn hỏi thăm cái này, nhưng về sau chúng ta ở đây, người ta nói bà con xa không bằng láng giềng gần, dù gì thì em cũng nên biết là ai với ai.
Lại nói, đừng nghĩ rằng phụ nữ không làm được trò trống gì, gối đầu của nhà nào cũng có gió để thổi đấy…”So miệng lưỡi, Phương Hải không thắng được cô, cố tình người ta nói câu nào thì có lý của câu đó, nên anh đơn giản mặc kệ, trực tiếp đè cô xuống, nói: “Vậy em cũng thổi gió ở bên gối anh đi.
”Những lời nói tiếp theo của Triệu Tú Vân bị nghẹn lại trong cổ họng, đỏ mặt đẩy anh ra, nói: “Giỏ giọng chút, con cái còn đang ở phòng bên cạnh đấy.
”Ngày hôm sau, Triệu Tú Vân tỉnh dậy rất sớm, cô tức giận mà đẩy Phương Hải đang ôm mình ra.
Đã ngáy thành ra như vậy rồi còn không biết xấu hổ dựa gần như thế.
Phương Hải bị cô đẩy đến tỉnh, anh có hơi không hiểu nói: “Làm sao vậy?”Tối hôm qua anh đã ra sức không ít mà.
Triệu Tú Vân nói: “Không có gì, anh tiếp tục ngủ đi.
”Cô đứng lên đi xem tụi nhỏ trước, sau khi thay đổi chỗ ngủ bọn chúng ngủ vẫn khá ngon chỉ là có hơi hiếu động, chân lớn đáp lên bụng chân nhỏ, cái đầu đứa nhỏ còn gối lên bụng chị gái, gân cốt mềm đến kỳ cục cũng không sợ bị đau eo.
Cô khẽ khép cửa lại rồi đi tới phòng bếp đốt than tổ ong lên, múc một gáo nước sôi trong lu múc nước, lúc này mới bưng chậu rửa mặt đi đến sân.
Nước máy đi thông qua khu tập thể, không giống như hồi ở công xã là phải dùng chung một tầng lầu rửa đồ ăn gì hay giặt quần áo gì cũng bị người ta nhìn thấy hết, lúc trả tiền nước nhà nào nhà nấy cũng so đo từng tí một.
Triệu Tú Vân đánh răng rửa mặt xong, lúc quay đầu lại đã trông thấy Phương Hải cũng đã dậy.
Quả thật là một người lợi hại, chỉ mặc một bộ quần áo mỏng trên người, hình dáng cả người rõ ràng, lúc duỗi tay cũng có thể cảm giác được da thịt cứng rắn.
“Sao không mặc thêm quần áo vào, anh không thấy lạnh à.
”Quả thật Phương Hải không thấy lạnh, anh mang theo khí nóng lắc đầu đi đến bên cạnh mé mương ngồi xổm xuống bắt đầu rửa mặt mũi.
Triệu Tú Vân cũng mặc kệ anh, cô đi vào phòng bếp vo gạo bắt đầu nấu cháo, rửa sạch sẽ rau cải thìa rồi cắt nhỏ lại đánh tan trứng gà thêm nước vào đặt vào lồng hấp trong nồi cơm để hấp trứng.
Sau khi làm xong tất cả, cô mới đi gọi tụi nhỏ thức dậy.
Gọi Hoà Nhi rất dễ, cô chỉ cần đẩy cô bé một cái là cô bé sẽ dậy ngay tuỳ ý để mẹ mặc quần áo cho mình.
Triệu Tú Vân cột chắc tóc cho cô bé xong mới gọi một tiếng: “Phương Hải, đưa con gái đi đánh răng.
”Sau đó cô thúc giục cô bé đi tìm ba.
Tiếp theo cô lại dỗ đứa nhỏ mở mắt, mỗi ngày cô nhóc đều phải nằm trong lồng ngực mẹ một hồi trước sau đó mới bằng lòng để người ta nắm tay nắm chân mình lên.
.