Thập Niên 70 Vợ Chồng Chân Thật


Nhóm dịch: Thất Liên HoaPhần lớn đều là do người lớn trong nhà dạy dỗ không tốt, đến ngay cả mẹ của tên mập cũng là dạng người rất hay dung túng nên thằng nhỏ có thể làm cái gì tốt được chứ.

Cô đưa cô bé đi rửa mặt, trông thấy chân tóc đều là bùn đất nên cô cũng vứt cái lược xuống: “Đi ăn cơm trước đã, để mẹ chuẩn bị nước cho con gội đầu.

”Nhà tắm chỉ mở cửa vào buổi tối, còn những thời gian khác nếu như muốn dùng nước ấm thì đều phải tự mình đun.

Hoà Nhi giống như mẹ, cũng là người không hay tức giận cũng không hay đi mắng chửi người khác, lăn qua lộn lại cũng chỉ nói được một câu chán ghét họ.

Ăn cơm cũng ủ rũ.

Nhưng dù thế nào Triệu Tú Vân cũng không thể thật sự tìm tới cửa như vậy được, dù sao có dạy mãi người ta cũng không sửa được mà có nói toạc ra cũng chỉ có một câu “Nó vẫn còn là trẻ con”.

Vậy nên cô chỉ có thể luôn dặn dò: “Thằng bé đó béo nên chạy không nổi, lần sau mà nó còn bắt nạt con thì con cứ chạy đi.

”Hoà Nhi không phục: “Nó đánh con thì con sẽ đánh lại, con không thèm sợ đâu.

”Cô bé cũng ném bùn đất lại, thậm chí độ chính xác còn chuẩn hơn nữa.

Triệu Tú Vân cảm thấy chuyện của trẻ con làm ầm ĩ lên cũng không ra làm sao, cho nên cô lại gắp thức ăn cho cô bé rồi nói: “Vậy đánh không lại thì chạy đã biết chưa?”Cũng không phải đi đánh giặc, dù có đào ngũ cũng chẳng mất mặt.

Phương Hải lại không nghĩ như vậy, lúc đang ăn cơm tối anh lại nghe nói có người luôn bắt nạt con cái nhà mình nên sắc mặt trầm xuống: “Sao nó lại đánh con?”Hoà Nhi vung nắm tay: “Nó ném đất vào người con, con cũng ném lại nó.

”Cái từ này phải nói thế nào nhỉ, lưỡng bại câu thương (*)!(*) 兩敗俱傷 (Lưỡng bại câu thương): Đã tranh chấp đối chọi nhau thì đều thất thiệt, đều đau thương, vì thế không nên gây chiến, đối đầu nhau.

Trần Tú Vân cảm thấy người ta to con như vậy, dù thế nào thì con nhà mình cũng có chỗ bất lợi nên tận tình khuyên bảo: “Lần sau con đi đường vòng đi, có biết không?”Phương Hải chụp bàn: “Dựa vào đâu mà nó bắt nạt mình mà mình còn phải đi đường vòng, không phải sợ cứ đánh lại!”Vừa dứt lời, đứa nhỏ đứa lớn đã kêu theo: “Đánh nó!”Triệu Tú Vân tức giận véo lấy Phương Hải một cái: “Miệng anh có thể nói được lời hay không hả.

”Phương Hải hít lấy một hơi, mẹ ơi chẳng lẽ tự để con cái nhận mình hèn yếu sao, đối với anh như vậy là không được.

Nhưng anh lại không dám nói ra vì sợ lại bị ăn mắng nên mới ngượng ngùng nói: “Không phải lời hay không thể học được.

”Rồi anh lại hứng khởi nói: “Đợi lát nữa ba dạy các con hai chiêu.

”Anh nói được thì làm được, ăn xong cơm chiều anh lại kéo con ra sân khoa tay múa chân khiến bọn trẻ kích động đến mức sắp mười giờ rồi còn chưa chịu đi ngủ, phải đợi mãi tới khi bị mẹ mắng mới chịu đi lên giường nằm.

Con cái ngủ rồi, hai vợ chồng mới có thời gian lặng lẽ nói chuyện với nhau.

Triệu Tú Vân cũng không phải có ý định hỏi dò nhưng khi nhìn thấy bức thư trên bàn đọc sách vẫn chưa được mở ra, cô mới nhắc nhở Phương Hải: “Bức thư ở kia anh đừng có quên đấy.

”Phương Hải cũng chẳng kiêng dè gì mà cầm lấy xé mở, hai tờ giấy mỏng cũng tuột ra theo.

Anh đưa một tờ trong đó cho vợ, vốn dĩ Triệu Tú Vân còn muốn nói đó là chuyện của nhà anh cô sẽ không xen vào.

Nhưng khi tập trung nhìn vào là đơn tiền gửi, cô mới tấm tắc khen ngợi: “Quả đúng là trời đổ cơn mưa, còn gửi tiền cho anh nữa.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui