"Khụ, khụ.
.
.", Tiêu Hiểu cảm thấy mí mắt giống như có gánh nặng ngàn cân, đầu choáng váng chìm vào hôn mê, cuống họng khô như thiêu như đốt, cả người tựa như đặt ở trên lửa nướng."Nước.
.
.", Tiêu Hiểu giãy dụa dùng hết sức lực toàn thân kêu lên, nhưng trên thực tế chẳng qua là tiếng muỗi vo ve, tựa hồ có người nào đó tới nghe nghe, sau đó đi ra.
Không đầy một lát một đồ vật lạnh băng chạm đến môi của cô, nhận thấy được bên trong là nước, Tiêu Hiểu vội vàng nuốt từng ngụm từng ngụm, vừa uống nước vừa nghĩ: Vật nhỏ Vica S này, làm Robot quản gia, ngay cả cô ngã bệnh cũng không dự phòng được, dám tiêu cực biếng nhác như thế, chờ cô tỉnh rồi nhất định phải hạn chế quyền hạn của nó, cho dù nó ríu rít nũng nịu cũng không được.Uống nước xong, cuống họng của Tiêu Hiểu mới không còn nóng hừng hực nữa, cô muốn dạy dỗ Vica S một trận, nhưng ngay cả mí mắt cũng không mở nỗi, mơ mơ hồ hồ lại ngủ thiếp đi.Trước khi ngủ tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề.Vương Vệ sầu mi khổ kiểm nhìn Tiêu Hiểu nằm ở trên nệm cỏ, thấy cô lên sốt, gò má đỏ bừng, lại nhìn cái chăn sợi bông cũ nát mỏng manh đang đắp trên người cô, vốn dĩ cái chăn này ở trong cái tiết trời rét lạnh này đã đắp không đủ ấm, huống chi là người còn phát sốt.
Anh nhìn áo bông đã rách trên người mình, cuối cùng vẫn không cởi ra, khẽ cắn môi, quay người mở ra cánh cửa gỗ vốn đã nứt ra rất nhiều khe hở."Phanh phanh phanh.
.
.", Mẹ Vương và cha Vương lúc này đã ngủ rồi, tiếng đập cửa giống như gọi quỷ khiến hai vợ chồng già bừng tỉnh khỏi cơn mơ, mẹ Vương vỗ vỗ ngực, tức giận xông ngoài cửa quát: "Ai nha, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, gọi quỷ hả!"Cha Vương đứng dậy mở cửa, thấy bên ngoài lại là Vương Vệ, ông ta cau mày nhìn con trai út, "Sao con qua đây? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, muốn hù chết cha và mẹ của con hả?"Mẹ Vương lúc này cũng xuống giường, thấy là Vương Vệ, lập tức chửi rủa: "Thì ra là cái thứ quỷ đòi nợ mày, mày đang làm cái gì đó hả? Sao lòng dạ mày đen dữ vậy, muốn hù chết tao và cha mày, sau đó cuỗm hết đồ trong nhà đi đúng không? Lúc trước tao không nên sinh ra mày, sinh ra rồi cũng nên dìm mày vào trong nước tiểu mà chết đi.
.
."Vương Vệ cũng không phải người ngoan ngoãn để bị mắng chửi, con mắt màu đen ánh xanh kia ngước lên, chống nạnh tiến về phía trước một bước: "So về lòng dạ hiểm độc, tôi có thể so được với bà? Bà cũng không phải chưa từng dìm nước, bà có thể dìm tôi vào bên trong nước tiểu thì tôi đương nhiên cũng có thể hù chết bà! Bà cũng không biết xấu hổ, chẳng lẽ tôi còn cần mặt mũi hả? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột thì biết đào hang, bản thân bà là chuột trong khe trong cống, còn hy vọng sinh ra được con chim tốt ư?" Vương Vệ không tiếc đả thương địch thủ một ngàn chữ thương hại tám trăm, há miệng bla bla, giống súng máy, bắn như rap về phía mẹ Vương."Mày, mày.
.
." Mẹ Vương run rẩy, ngón tay chỉ vào Vương Vệ, quả thực là bị chặn họng nói không ra lời, "Cha mấy đứa, mau, mau đuổi cái thằng súc sinh này đi, tôi thấy nó là đau đầu."Cha Vương là đại gia trưởng trầm mặc ít nói, cùng mẹ Vương cãi nhau cũng không đáp lại được, huống chi là đối mặt với Vương Vệ có sức chiến đấu hung hãn hơn mẹ Vương nhiều, đành phải chuyển ra chiêu cũ: "Thằng tư, con đang làm gì vậy, bà ấy là mẹ con, sao con có thể đối xử với mẹ con như vậy, cái thứ ngỗ nghịch bất hiếu."Vương Vệ lười nói dóc với lão cha trên danh nghĩa này: "Tiêu Hiểu phát sốt rất cao, cho tôi năm đồng, tôi đưa cô ấy đến trạm y tế.""Tiền!" Mẹ Vương đứng ở một bên ôm đầu vừa nghe đến tiền lập tức thét lên: "Mày còn không biết xấu hổ mà đòi tiền, chúng tao lấy tiền ở đâu ra, mau mau cút, mau chóng cút cho tao.""Bà ăn nói cho rõ ràng, tiền tôi đòi không phải của bà, đó là tiền ông nội của tôi để lại cho tôi, nếu bà không đưa cho tôi, tôi liền đi tìm bí thư chi bộ đại đội, nói mấy người lòng dạ độc ác, vợ tôi bệnh sắp chết, các người không quan tâm, sau đó đi nói cho nhà cha vợ tôi, nói các người mặc kệ sống chết con gái ông ấy, bà xem ông ấy có chạy tới nhà làm loạn hay không!".