Cha Tiêu cảm thấy trong phòng chợt lạnh giống như kết băng, tay ông ấy run rẩy đẩy cốc nước trên bàn đến trước mặt Vương Vệ: “Uống!.
uống nước.
”Vương Vệ nhếch khóe môi cười cười, muốn gây dựng tốt mối quan hệ với cụ già, cha Tiêu lại giống như con thỏ bị giật mình vù một cái rút tay về.
Vương Vệ: “!.
”Bên này mẹ Tiêu kéo Tiêu Hiểu hiểu vào trong phòng mình, trong phòng vẫn còn có bốn đứa con gái, giống như bậc thang vậy.
“Chị hai trở về rồi!” Trông thấy Tiêu Hiểu, bọn họ rất vui mừng.
Tiêu Hiểu chẳng quen biết ai cả, chỉ đành hướng về phía bọn họ nở nụ cười, may là mẹ Tiêu muốn nói chuyện riêng với Tiêu Hiểu, phất tay bảo mấy đứa con gái khác ra ngoài.
Chờ trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, mẹ Tiêu kéo tay Tiêu Hiểu rồi bắt đầu òa khóc: “Bé hai, con đừng trách cha mẹ, cha mẹ cũng là không còn cách nào khác, bệnh của em trai con không thể trì hoãn, những người khác trong thôn chê con gầy yếu, làm không được việc nặng kiếm không nổi công điểm! ” Bà ấy khóc vô cùng thương tâm, lau nước mắt đầy mặt rồi tiếp tục nói: “Mẹ biết con thích Lý Tri Tân, nhưng cậu ta là thanh niên trí thức, nếu như quay về thành phố, cậu ta sẽ không cần con, nếu như không về thành phố được, cái gì cũng không có, không cưới cậu ta được!”Rất tốt, chưa nói câu nào, vị nữ sĩ này đã nói hết ra, không ngờ nguyên thân lại có một việc tranh cãi như vậy.
Nghĩ tới trận bị cảm đó, cô thản nhiên nói: “Buổi tối hôm mà con kết hôn liền đi trạm y tế, bị sốt rất lợi hại.
”Cô nói vậy, mẹ Tiêu khóc càng ghê gớm hơn: “Mẹ vẫn luôn rất lo, con cái con bé này lòng sao lại cứng như vậy, mẹ không cho con đến với thanh niên trí thức kia là vì tốt cho con, con lại còn đi nhảy hố băng, chuyện này nếu mà để!.
con rể biết được, xem cậu ta có đánh chết con hay không! May là hiện giờ con khỏi bệnh rồi, sau này với con rể sống cho tốt, chờ sau này các con tách khỏi nhà họ Vương ra ở riêng, cũng tiện chăm sóc em trai con.
”Thế mà còn nhảy xuống nước, thảo nào hôm cưới liền phát sốt.
“Được, sau này con và Vương Vệ sẽ sống thật tốt.
” Ở đây cô chẳng quen biết một ai, không sống với Vương Vệ thì có thể với ai? Còn về việc nói cái gì mà chăm sóc em trai, Tiêu Hiểu bày tỏ cô không hiểu tư duy của người nguyên thủy cho lắm, mọi người đều là cá thể độc lập, ai chăm sóc ai?Thấy Tiêu Hiểu dễ nói chuyện như vậy, mẹ Tiêu ngẩn ra một lúc, sau đó liền vui mừng nói: “Thế mới đúng chứ, đã nói con gái gả cho người ta lòng nhất định liền hướng về phía chồng mình mà.
” Nhưng nghĩ tới thanh danh sói con của Vương Vệ, lại có chút lo lắng hỏi: “Bé hai, con rể không đánh con chứ?”Tiêu Hiểu lắc đầu: “Không có, anh ấy rất tốt.
”Mẹ Tiêu liên tục nói thế là tốt, thế là tốt.
Mẹ Tiêu không cần Tiêu Hiểu nấu cơm, bảo cô đi ở bên cạnh Vương Vệ, Tiêu Hiểu cầu còn chẳng được, vội vàng trở lại nhà chính.
Thấy Tiêu Hiểu đã trở lại, cha Tiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội nói: “Các con ngồi đây đi, mẹ con muốn làm cơm, cha đi bổ chút củi.
”Chờ cha Tiêu vừa đi, Vương Vệ liền kéo Tiêu Hiểu ngồi xuống bên cạnh anh: “Mẹ cô không nhìn ra gì chứ?”Tiêu Hiểu lắc đầu, vị nữ sĩ kia chỉ lo khóc, đến cả cô không gọi mẹ cũng không chú ý.
Vương Vệ muốn nói gì đó, cửa đột nhiên ló ra một cái đầu, vẫy tay với Tiêu Hiểu: “Chị hai, chị lại đây.
” Thấy Vương Vệ nhìn qua, cô gái đó giật nảy mình rụt một cái trốn trở về.
Tiêu Hiểu mím môi, sao mọi người đều đối xử với Vương Vệ như vậy! Cô không vui, không muốn đi, vẫn là Vương Vệ đẩy cô: “Đi đi, em gái cô gọi kìa.
”Lúc này Tiêu Hiểu mới đứng dậy.
Tìm em gái ba của nguyên thân, bộ dáng lớn tầm mười năm tuổi, thấy Tiêu Hiểu đi ra, cô ấy kéo Tiêu Hiểu đến căn phòng của mấy chị em.
“Chị hai! ”“Chị hai! ”Trong phòng có bốn cô gái, còn có một cậu bé hai, ba tuổi, lúc này đang ngủ ngon lành, mấy cô gái đều cực kì gầy, sắc mặt xanh xao, chỉ có mỗi cậu bé là mập mạp, sắc mặt hồng hào.
.