Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão


Tiêu Hiểu ngây ngẩn cả người, từ nhỏ đến lớn, hai mươi hai năm, đây là lần đầu tiên có người dám hung ác với cô như thế, vô luận là gia thế của cô hay là giá trị của bản thân, đi tới chỗ nào không có người bợ đỡ.Thấy Tiêu Hiểu bị mắng còn ngu ngơ sững sờ nhìn anh, trong lòng Vương Vệ nói thầm: Cái nhà họ Tiêu này chẳng lẽ gả một kẻ ngu cho anh? Thế nhưng không nghe nói con gái nhà họ Tiêu là đồ ngốc mà.Vương Vệ đưa tay quơ quơ ở trước mặt Tiêu Hiểu: "Ha ha, nghe thấy không? Trả lời coi."Tiêu Hiểu lấy lại tinh thần, trong nháy mắt hiểu rõ tình cảnh của bản thân, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đại tiểu thư cô co được dãn được, trước tiên thăm dò rõ ràng tình hình lại nói, hơn nữa người này mặc dù hung dữ, đến cùng vẫn là vì tốt cho cô, huống chi buổi tối hôm qua vẫn là anh cõng cô đến bệnh viện."Anh đừng nóng giận, sau này tôi sẽ.


.

.

không làm như thế nữa.", Tiêu Hiểu cố làm cho n hốc mắt nghẹn đỏ, nghẹn ngào nói: "Cám ơn anh đêm qua đã dẫn tôi tới bệnh viện." Tiêu Hiểu bắt chước khẩu âm của Vương Vệ và bác sĩ, lại cố gắng tỏ ra dịu dàng, kết hợp với khuôn mặt lớn chừng bàn tay cùng với dáng người mảnh mai kia của cô, thật sự là vô cùng đáng thương.Vương Vệ bị dáng vẻ này của Tiêu Hiểu làm cho có chút không được tự nhiên, anh có kinh nghiệm đối mặt với ác ý, nhưng thái độ của Tiêu Hiểu đối với anh như vậy anh còn chưa từng gặp phải.Vương Vệ cố gắng xụ mặt, ồm ồm nói: "Biết sai thì tốt, trở về phòng đi thôi." Nói xong lại cảm thấy giọng điệu của mình tựa hồ quá ôn hòa, vội vàng bổ sung một câu: "Vì xem bệnh cho cô, tôi đã tốn bốn đồng, nếu như cô xảy ra chuyện gì, bốn đồng này tôi biết đi đâu đòi lại?"Tiêu Hiểu rất thông minh, chỉ tìm tòi chút liền biết thì ra Vương Vệ ăn nói to tiếng giống như hổ gầm này chẳng qua chỉ có vẻ bề ngoài, dáng vẻ giương nanh múa vuốt đều là vỏ bọc thôi."Xin lỗi, tôi.


.

.", Tiêu Hiểu tay chân luống cuống xoắn góc áo."Được rồi, đi vào nằm đi, nếu không bây giờ cô trả đi." Vương Vệ bị dáng vẻ vô cùng đáng thương này của Tiêu Hiểu làm cho bực bội không thôi, bắt anh cùng người mắng nhau anh cũng không sợ hãi, ngược lại bộ dạng này của Tiêu Hiểu khiến anh không có cách nào tự nhiên đối mặt.Tiêu Hiểu ngoan ngoãn à một tiếng, quả nhiên đi vào nằm.Thế nhưng ngay từ đầu không có chú ý tới còn đỡ, hiện tại xem ra, ga giường và chăn mền mặc dù là màu trắng, lại ố vàng, còn có vết bẩn chưa được giặt sạch sẽ.Tiêu Hiểu mặc dù không có bệnh thích sạch sẽ, nhưng hoàn cảnh sống của cô luôn sạch sẽ, chênh lệch quá lớn, khiến bản thân cô không được tự nhiên, nằm ở trên giường không ngừng lật qua lật lại.Vương Vệ thấy mà lông mày nhíu lại thật chặt, bàn tay đập vào trên chăn: "Trên người cô có bọ chét hả? Mau đi ngủ, tôi đã nói với bác dĩ rồi, cho phép cô ngủ đến buổi chiều, lúc thời tiết ấm áp lại trở về." Lo lắng căn phòng hở tứ phía trong nhà kia không giữ ấm, bệnh tình Tiêu Hiểu tái phát, đương nhiên lo lắng hơn chính là bốn đồng trôi theo dòng nước, Vương Vệ liền mặt dạn mày dày đi nhờ vả bác sĩ.Cũng may trạm y tế bình thường căn bản không có người nào nằm viện, anh nói chuyện, nữ bác sĩ kia cũng đáp ứng.Tiêu Hiểu trong lòng mắng một tiếng tiểu quỷ thối, dù cô thông minh cũng mới hai mươi hai tuổi, từ nhỏ được cha mẹ anh trai nâng ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, lại là được vinh dự là thiếu niên thiên tài của Liên Bang Minh Châu, mặc dù biết là trước khi hiểu rõ tình hình phải nhẫn nhục phụ trọng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ đề phòng kèm theo một chút không cam lòng.Vương Vệ nhướng lông mày một cái, "Ồ, cô còn không phục?", anh bóp ngón tay vang răng rắc, vẻ mặt kích động, như này mới đúng, chính là dáng vẻ không biết tốt xấu này anh mới dễ ra tay thu thập."A, đầu tôi choáng quá.", Nhìn dáng vẻ của Vương Vệ lúc nãy, Tiêu Hiểu đã biết anh ăn mềm không ăn cứng, lập tức kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, trên mặt lộ ra vẻ thận trọng lấy lòng, thử thăm dò vươn tay lôi kéo tay áo của Vương Vệ: "Đầu tôi hình như còn có chút choáng, muốn ngủ một chút, được không?"Tâm trạng lúc này của Vương Vệ như thật vất vả mới dồn sức kéo căng dây cung lại bị báo không thể bắn tên, đành phải thu lại sức lực, "Muốn ngủ thì ngủ thôi, nói chuyện cứ nói, đừng động tay động chân." Nói xong không được tự nhiên kéo tay Tiêu Hiểu ra.Tiêu Hiểu nghe xong, lập tức chân chó cười với Vương Vệ, mềm giọng nói: "Anh thật tốt, anh trai.", nữ bác sĩ kia đã nói thiếu niên này là anh trai của cô, vậy hẳn là không sai.


Nói xong nhắm mắt lại.Vương Vệ lập tức như bị ngũ lôi đánh xuống, lỗ tai cũng đỏ lên, anh cứng ngắc đi ra phòng bệnh, ở dưới mái hiên vuốt mặt một cái, "Mịa nó, con nhóc này quá không biết ngại là gì." Anh trai? Đây rõ ràng gọi anh là anh tình[1] à![1]Anh tình (情哥哥): được dùng ở Tứ Xuyên, có nghĩa là người yêu, bạn trai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận