Trên con đường nhỏ được ánh trăng chiếu rọi, mấy người cãi cọ ầm ĩ, hôm nay vừa mất mặt vừa mất tiền, trong ngoài đều không kiếm được thứ gì tốt.“Cũng thật là kỳ quái, Bảo Châu sớm không bệnh trễ không bệnh, sao lại cố tình bệnh vào ngay lúc này chứ…” Phùng Mỹ Hoa nghi ngờ nói mãi.Trình Bảo Châu không phải là một người sẽ khiến bản thân chịu uất ức, sau khi cha mẹ cô qua đời, nếu không cần làm việc thì cô sẽ không làm việc, trong nhà không luộc trứng cho cô ăn, vậy thì bản thân cô sẽ tự nấu trứng ăn.Người như vậy mà cũng có thể bị bệnh à?Nhiều năm sau, tôi hồi tưởng lại lần thứ một ngàn không trăm lẻ một đêm tân hôn của mình thì vẫn cảm thấy không hợp lẽ thường.
(Nhật kí trù thần.)Đêm mùa thu, gió lạnh thổi đến.Người già trong thôn đều nói rằng sợ mùa đông năm nay không dễ sống, đoán chừng là mùa đông lạnh nhất trong mười năm gần đây.
Ngoài phòng gió thu lạnh lẽo, thổi cho cây hồng ngoài sân rung lên, thỉnh thoảng còn có tiếng rít và tiếng chó sủa vang lên.Lạch cạch!Đèn điện tắt đi, gian phòng rơi vào tối đen, ánh trăng ngoài cửa xuyên thấu qua khe hở, chiếu vào trong phòng.
Trình Bảo Châu uốn éo trong chăn, vô cùng không quen với rơm rạ dưới người.
Cô cảm thấy có hơi ngứa.
Lúc này xung quanh yên tĩnh, trong căn phòng được đóng kín thì một chút âm thanh đều có thể bị phóng đại lên.Từ Xuyên mệt mỏi cả một ngày.
Mặc dù hôm nay là đêm tân hôn, nhưng anh cảm thấy Trình Bảo Châu không muốn làm mấy chuyện không phù hợp với thiếu nhi cùng mình, mà bản thân anh cũng không có tâm tư muốn làm mấy chuyện đó.
Anh chỉ muốn im lặng ngủ một giấc sao mà khó vậy chứ?“Sao vậy, trên giường có trùng sao?”.
Từ Xuyên thực sự không nhịn được mà xoay người mở miệng.Trình Bảo Châu nhíu mày, níu lấy cái ga phủ giường: “Em khó chịu, cái nệm cỏ này cọ em khó chịu.”Từ Xuyên không thể tưởng tượng nổi: “Ở nhà em không ngủ nệm cỏ sao?”Cái đệm này mới làm, vừa dễ chịu vừa ấm, còn từng phơi dưới mặt trời, sao có thể cọ người chứ.
Hơn nữa trong mười dặm Bát Hương nhà nhà người người ngủ nệm cỏ này, đến cả rất nhiều người trong huyện thành cũng ngủ, sao Trình Bảo Châu lại không chịu được chứ? Có vài người nhà nghèo còn ngủ thẳng lên rơm rạ, mà bọn họ lúc này còn phủ lên một cái ga nữa mà.Trình Bảo Châu thức tỉnh ký ức.
Nhà nguyên chủ đúng là ngủ như vậy, nhưng cô ấy không như vậy.
Thế là cô lắc đầu.
Cô ngẫm lại rồi nói: “Hay là anh lấy thêm một bộ chăn ga ra, đệm ở trên nệm cỏ là được.”Từ Xuyên cười: “Em nghĩ là nhà anh chăn mền nhiều sao.
Hơn nữa chăn mền đệm lâu sẽ cứng rắn, sau này sẽ thành đệm giường.”Anh hơi xích lại gần cô: “Hay là như vậy đi, em cuộn một nửa chăn mền dưới người.
Như vậy là có thể đệm được một nửa rồi.”Trước khi lên giường Trình Bảo Châu sống chết muốn lấy chăn mền mang từ nhà họ Trình ra, Từ Xuyên cũng không có ý kiến gì.
Cho nên lúc này bọn họ là mỗi người một chăn mền, không ai gần ai cả.Trình Bảo Châu tưởng tượng một hồi rồi lắc đầu: “Không muốn đâu, như vậy em sẽ ngủ không ngon.
Lúc ngủ bị trói buộc là một chuyện rất khó chịu.”Từ Xuyên: ......“Anh thực sự phục em rồi.
Nếu đã như vậy thì hai chúng ta ngủ chung một chăn đi.”Trong nhà chỉ có hai bộ chăn mền, lúc chia nhà anh lại không được chia nệm chăn.
Cho nên lúc này chỉ có thể lấy một bộ chăn mền ra.Trình Bảo Châu xoắn xuýt một lát rồi nói: “Lúc ngủ không cho anh cướp chăn của em.”Từ Xuyên hít thở sâu: “Tướng ngủ của anh rất tốt.”.