Cũng là Giang Ngọc Lan bị những hoa ngôn xảo ngữ của Trình Bảo Châu làm lu mờ đầu óc, không chút nào nhận ra được cô dùng xong liền bắt đầu những hành động tồi tệ đó.
Lý Thúy Phân ngồi ở trên băng ghế nhỏ, nửa câu cũng không nói, chờ Trình Bảo Châu rời đi, lại dùng sức đẩy củi vào trong bếp lò, phát ra một tiếng cười châm chọc nói: "Thật là biết nịnh nọt vỗ ngựa.
"Giang Ngọc Lan nụ cười trên mặt cũng không biến mất, nhìn ra ngoài cửa nói: "Trình Bảo Châu dáng vẻ cũng thật xinh đẹp, chính là nịnh nọt vỗ ngựa đó cũng nũng nịu duyên dáng.
"Lý Thúy Phân: ! Lời này cô nghe có chút không đúng.
Người xinh đẹp thì nịnh bợ lại càng xinh đẹp?Giang Ngọc Lan cũng không đối xử khác biệt, nhìn cô phất tay một cái: "Con cũng đi ra ngoài đi, gọi Hổ Đầu về ăn canh trứng.
"Hai người sống chung nhiều năm nhìn nhau cũng sinh ra chán ghét, cũng không muốn ở trước mặt nhau qua lại.
Lý Thúy Phân vui vẻ, buông kiềm lửa đi ra ngoài.
Cô và Trình Bảo Châu cũng không thù oán gì lớn, cũng không đến mức Giang Ngọc Lan ở giữa phân xử, Lý Thúy Phân vẫn rất có hảo cảm đối với Trình Bảo Châu.
Dù sao chia nhà rồi, cũng không có nhiều việc xung đột lợi ích.
"Bảo Châu, khi nào em chuẩn bị đi làm?" Lý Thúy Phân đưa trái hồng cho cô, đến bên cạnh cô hỏi: "Em muốn làm việc, hay là đi cùng chị đi, chị tìm cho em một chỗ tốt, cũng có thể nhanh nhẹn hơn.
"Trình Bảo Châu ngạc nhiên: "Đi làm?""Đúng.
" Lý Thúy Phân cắn một miếng hồng: "Chị nghe nói năm trước em không có đi làm, lúc mới bắt đầu phải để Đại đội trưởng phân cho một công việc tốt, bằng không rất khổ.
"Ai có thể nghĩ tới, Trình Bảo Châu đánh cỏ heo mây cũng chưa từng làm qua, Lý Thúy Phân thật là có chút ghen tị.
Cơ thể yếu đuối này, nếu là cùng những người như cô đi ra đồng, chưa tới nửa ngày đã muốn ngất xỉu.
Trình Bảo Châu yên lặng.
Yên lặng đến mức ngay cả trái hồng trong tay cũng không ăn.
Ra đồng?Cô không muốn ra đồng.
Vậy thì có vấn đề, cô nên làm gì.
Cái vấn đề cũng không làm phiền được Trình Bảo Châu quá nhiều, là bởi vì cô nghĩ ra cách giải quyết sao?Tất nhiên không, cô ném qua một bên.
Có câu nói, xe tới trước núi ắt có đường, thuyền đến cầu tự nhiên thẳng, Trình Bảo Châu tới bây giờ cũng không muốn cho mình thêm phiền não!.
Ăn cơm trưa xong, cô ở nhà cũ đợi một chút, chờ Từ Xuyên đến thôn Trình gia lấy lại số tiền lễ vật đám hỏi còn dư lại, cô và Từ Xuyên cùng nhau đi về cuối thôn.
Anh không chỉ mang tiền về, trong tay còn một túi lớn.
Từ Xuyên tán dương: "Anh ba của cô cũng tạm được, nhìn có vẻ không phải là người đàn ông xấu.
"Có anh ở đây, cũng có thể quản được một chút những người bên Trình gia đó.
Bọn họ sợ Từ Xuyên đánh gió thu, Từ Xuyên còn sợ sau này bọn họ lại tìm vợ chồng anh gây phiền phức.
Trình Bảo Châu liếc một cái: "Anh khen là kiểu người như thế đi, còn phải nói là kiểu đàn ông.
"Từ Xuyên không để ý, vào cửa liền lấy đồ trong túi ra: "Được được được.
Cô mau đến xem, trừ bình giữ nhiệt và hộp sắt, còn có mấy cái kẹp tóc hoa hòe của cô đi.
"Trình Bảo Châu ngây ngốc, sau đó lập tức nói: "Dẹp đi, tôi không muốn.
"Mặc dù diss nguyên chủ mắt thẩm mỹ không tốt, nhưng cô cũng muốn nói đây là quá quê mùa đi.
Từ Xuyên buồn bực nói, tốt như thế này, hồng hồng đỏ đỏ.
Anh cũng không hỏi nhiều, vui vẻ nói: "Cô không muốn cũng được, để giữ lại sau này cho con gái.
"Trình Bảo Châu: !.