Hơn nữa còn là mỗi ngày nguyên chủ đều nhìn chằm chằm vào ổ gà chờ lấy trứng, nếu không ngay cả một quả các chị dâu cũng không cho.
"Một năm hai bộ quần áo thì sao?"
Trịnh Bảo Châu nhớ lại : "Năm trước hai bộ, năm ngoái ba bộ, năm nay một bộ."
Từ Xuyên hít một hơi khí lạnh, lại hỏi: "Có từng rửa chén xuống ruộng không?"
Trình Bảo Châu nhíu mày suy nghĩ một chút: "Rửa chén sao, rửa một lần làm bể một lần, sau đó cũng không rửa nữa.
Cũng có xuống ruộng, có đi vườn rau, hái quả hồng ăn."
Lời này của cô là thật, cho nên trong nhà nguyên chủ thường xuyên xảy ra ồn ào.
Ở trong trí nhớ của Trình Bảo Châu, cuộc sống của nhà họ Trình còn đặc sắc hơn phim cung đấu mà cô đã xem.
Nhưng để cô nói, cuộc sống của nguyên chủ này cũng không được xem là thoải mái.
Muốn ăn trứng gà, con bị ba chị dâu âm dương quái khí nói này nọ.
Trình Bảo Câu suy nghĩ đổi lại là cô, cô đã lật cả bàn cơm rồi.
Nếu ồn ào nữa, vậy cũng đừng hòng ăn cơm.
Nói đến đây, cô bắt đầu than phiền: "Sống những ngày đó cũng không được tốt lắm, Trình...!Tôi, đã nửa năm tôi chỉ ăn trứng luộc."
Trình nhớ liên quan trong đầu Trình Bảo Châu từ từ hiện ra, cô lại cảm thấy có chút muốn than phiền.
Sau khi cha mẹ nguyên chủ mất, không còn người làm canh trứng cho cô ăn nữa.
Vẻ mặt Từ Xuyên cứng lại một chút, sau đó bắt đầu nứt ra: "...!Cô, cô còn không hài lòng?"
Trình Bảo Châu buồn bực: "Tôi nên hài lòng sao?"
Nguyên chủ thật quá đáng thương, mấy anh trai chị dâu trong nhà đều cảm thấy cô chỉ biết ăn không biết làm, nhưng nhìn trí nhớ của nguyên chủ, cô biết trong đó có nguyên nhân.
Lúc nguyên chủ sáu tuổi, từng nhặt được ba viên vàng nhỏ từ sân sau của nhà địa chủ trong thôn Trình gia.
Đó là vị trí của ổ gà nhà địa chủ, vàng liền nằm ở dưới, rất bí mật, cho nên không có bị sao.
Tiểu Bảo Châu rất thông minh, lần nữa lại lấy vàng giấu kỹ, sau đó về tìm cha mẹ.
Đến đây, Trình gia mới hoàn toàn "giàu có."
Thỏi thứ nhất đổi tiền xây nhà, bây giờ nhà Trình gia ở trong thôn coi như là tốt nhất.
Thỏi thứ hai để cho ba người anh kết hôn và nuôi con, bởi vì chuyện này, dáng dấp của tiểu Bảo Châu mới có thể mượt mà như vậy, mấy đứa cháu gái trong nhà so với những đứa trẻ khác trong thôn cũng khỏe mạnh hơn nhiều.
Thỏi thứ ba là ba mẹ Trình gia giấu thật kỹ, vị trí cụ thể là ngay dưới đáy chậu nước ở Trình gia.
Hai ông bà lão từng len lén nói với Tiểu Bảo Châu, nói thỏi vàng này sẽ để lại cho cô.
Cha mẹ Trình gia cũng không phải là cha mẹ tuyệt vời, bọn họ chỉ cảm thấy con gái nhỏ vì ngôi nhà này đưa ra hai thỏi vàng, cho nên cưng chiều cô như thế nào chứ? Ăn mấy quả trứng gà lại thế nào?
Ba người anh cũng ăn, chờ sau khi bọn họ kết hôn sinh con, cháu gái lại thay cha họ ăn trứng gà.
Không nói mỗi người một quả một ngày, mấy người cháu gái dù sao ăn cũng hơn một nửa.
Cháu gái thì ăn trứng gà ít hơn Trình Bảo Châu, đó cũng là vì các anh, ai bảo bọn họ sinh nhiều?
Nếu một người chỉ sinh một đứa, vậy có thể ăn được một lần hai quả.
Sau ngày hai vợ chồng già càng lúc càng thiên vị, thật ra thì cũng có cãi nhau với con trai con dâu.
Chẳng qua nội tình cụ thể như thế nào mấy người anh không biết được, cha mẹ Trình gia sợ ba người con trai không kín miệng, kết quả là muốn chờ thêm mấy năm lại nói chuyện thỏi vàng cho bọn họ.