Hai người cầm giỏ, bỏ cây con vào trong, Tống Tử Anh biết Lâm Oản Hề chưa từng làm những công việc đồng áng này.
Còn đặc biệt tặng cho cô một chiếc khăn tay màu hồng nhạt để chống nắng.
Tống Tử Anh là em gái của Tống Quốc Siêu, là cô gái tử tế cần cù, có ý thức về công lý, ngày thường cũng rất yêu thương cô.
Lâm Oản Hề cong mắt, nhận lấy chiếc khăn tay, ngọt ngào gọi một tiếng: "Cảm ơn chị, em dùng xong sẽ giặt sạch rồi trả lại cho chị.
"
"Này, không cần đâu, nhà chị còn nhiều lắm, em cứ cầm đi, ngày thường trời nắng to cũng có thể che nắng, làn da trắng nõn này của em đừng để bị cháy nắng.
"
Tống Tử Anh thích nhất là sự hiểu chuyện và cái miệng ngọt như rót mật của Lâm Oản Hề, cô ấy vẫy tay với cô rồi quay người sắp xếp nhiệm vụ cho những dân làng khác.
Giọng nói của cô rất dễ nhận ra, Lục Châu Khâm đang đi giày lội nước, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lâm Oản Hề.
Phải nói rằng cô nhóc này dù có chui vào bao tải thì vẫn đẹp.
Tuy nhiên, Lục Châu Khâm phát hiện ngoài anh ra, thì những đồng chí còn lại cũng đang tò mò, quan sát Lâm Oản Hề rất kỹ.
Khi phát hiện có người khác cũng đang nhìn chằm chằm vào vợ mình, sắc mặt Lục Châu Khâm tối sầm lại, anh buộc chặt chiếc giỏ ở hông, cả người u ám.
Lâm Oản Hề không biết tâm trạng lúc này của Lục Châu Khâm, cô vui vẻ mang khăn tay đến bên cạnh anh.
"Châu Khâm, anh xem khăn tay chị Tử Anh tặng em có đẹp không?"
Lục Châu Khâm cúi người sắp xếp cây con, bỏ hết vào sọt rồi trực tiếp quay người rời đi.
Trong lúc rời đi, anh chợt nhớ đến việc vợ mình vẫn chưa mang theo lúa nước, đành quay người, xách giỏ của Lâm Oản Hề.
Cơ thể như được tiếp thêm sức mạnh, anh bước nhanh về phía ruộng lúa.
Lâm Oản Hề không hiểu chuyện gì, vội chạy theo anh một đoạn.
Nhưng vì chân Lục Châu Khâm quá dài, chỉ cần hai bước đã đi được một đoạn.
Cô chạy theo sau, thở hổn hển.
Cuối cùng cũng đến được ruộng lúa, Lâm Oản Hề gần như thở không nổi, dừng bước, tức giận hét về phía Lục Châu Khâm.
"Lục Châu Khâm.
"
"Có.
"
Lục Châu Khâm theo phản xạ, ngoan ngoãn quay đầu đáp lại.