Thập Niên 70 Vợ Ta Là Lão Đại Mạt Thế


Hồ Đông Mai tức điên xông tới định cào vào mặt Lâm Hi, nhưng làm sao đấu lại được Lâm Hi chứ.

Chưa chạm được vạt áo của cô, đã bị Lâm Hi đẩy ngã chỏng vó.

"Cô...!cô...!cô cứ đợi đấy!"

Mấy thanh niên khác nhìn thấy bộ dạng của Hồ Đông Mai, chỉ dám cười thầm.

Không ngờ sau khi Lâm Hi ngủ với đàn ông, lại trở nên mạnh mẽ như vậy.

Tốt nhất từ giờ nên ít gây sự với cô ta thôi.

Lâm Hi hả hê một phen, hoạt động tay chân một chút rồi lại tiếp tục kéo dây khoai, nhặt khoai.

Sau khi hết người quấy rầy, cô làm việc rất nhanh, hiếm khi một buổi sáng kiếm được hẳn 3 công điểm.

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử cô kiếm được 3 công điểm chỉ trong nửa buổi.

Buổi trưa, các thanh niên trí thức trở về điểm ăn cơm, những người được phân công nấu ăn đã chuẩn bị sẵn.

Đáng tiếc, Lâm Hi chẳng có phần, bởi nguyên chủ chẳng còn chút lương thực nào để góp.

Haizz, quan hệ của nguyên chủ thật quá tệ, không có lương thực, họ không cho cô một chút nước cơm nào.

Đói quá, phải làm sao đây?

Nếu không ăn gì, cô sẽ chết đói, đừng nói đến chuyện kiếm công điểm nữa.

Buổi trưa có một tiếng rưỡi nghỉ ngơi.

Lâm Hi vì đói không chịu nổi, không muốn ở lại điểm để ngửi mùi thức ăn thơm phức của người khác, bèn một mình đi vào rừng.

Đi vào rừng, trước mắt là một màu vàng rực, khắp nơi đều là lá cây chuyển sắc, gió thu thổi qua lạnh lẽo, lá cây rơi lả tả xuống mặt đất.

Mặt đất vốn nên phủ đầy lá vàng, nhưng bây giờ lại trông thưa thớt, chắc đến cả lá cây cũng bị người ta nhặt về làm củi nhóm lửa.

Đúng là một thời đại thiếu thốn vật chất!

Lâm Hi tìm quanh quẩn mãi mà chẳng thấy gì có thể ăn được.

Khi làm việc buổi sáng không thấy sao, bây giờ toàn thân đau nhức, mà bụng lại đói cồn cào.

Thật là khổ! Giá mà cô xuyên đến đây sớm hơn, cô nhất định không giúp đỡ Tống Tòng An, dù có dìu thì cũng không đi ngủ với anh ta.

Cô không hiểu nổi nguyên chủ nghĩ gì.

Sắp chết đói mà còn mơ tưởng đến chuyện ngủ với đàn ông.

Cô ta nghĩ ngủ với người ta rồi thì người ta phải chịu trách nhiệm, lo cho cô ta cơm nước sao?

Quá ngây thơ!

Lâm Hi cảm thấy nguyên chủ thật hời hợt.

Cô khó khăn lắm mới tìm được một hạt giống không biết là của cây gì, thử dùng dị năng thúc đẩy xem sao, nhưng chẳng có chút phản ứng nào.

Không thể nào! Sức mạnh dị năng đã theo cô đến, chẳng lẽ các dị năng khác không theo qua đây?

Có lẽ thật sự là cơ thể này đã đói quá lâu, đến mức năng lượng dị năng cũng cạn kiệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui