Ăn xong bát mì, nghỉ ngơi một lúc, Lâm Hi ra khỏi nhà và đi về phía núi.
Sương giá đã qua, mùa đông sắp tới, nguyên chủ không có gì để chuẩn bị cho mùa đông cả, nên cô phải lo liệu trước.
Ký ức của nguyên chủ cô đều nhớ rõ, nên biết rằng ở huyện có chợ đen, nơi mà không cần phiếu vẫn có thể mua bán.
Cô cũng biết thời này mọi người rất thiếu thịt.
Cô dự định vào rừng bắt vài con thú nhỏ, lén mang ra chợ đen bán, hy vọng đổi được ít tiền, không có tiền thì chẳng mua được gì cả.
Trong không gian của cô có nhiều vật phẩm mà thời này không có, nhưng cô không dám lấy ra.
Trong không gian vẫn còn ít thịt, nhưng không biết chính xác là bao nhiêu, cô cũng muốn giữ lại để ăn dần.
Động vật cũng có, nhưng như heo, bò, cừu thì cô không có chỗ để mổ, nhiều lắm cũng chỉ có thể lấy vài con gà, vịt, ngỗng.
Những con này cũng không còn nhiều, mà trứng thì là thứ quý, vẫn nên để chúng đẻ trứng thì hơn.
Haiz, sau khi cô gặp chuyện, việc cung cấp vật tư cho căn cứ sinh tồn cũng dừng lại, không biết anh trai và mọi người có thể cầm cự được bao lâu.
May là trước khi đi cô đã để lại rất nhiều vật phẩm trong căn cứ.
Nuôi sống nhiều người tốn vật tư lắm, nếu không có không gian, họ đã chết đói từ lâu rồi.
Có lẽ bây giờ vật tư trong không gian cũng không còn bao nhiêu, nhưng may là bây giờ cô chỉ cần lo cho bản thân thôi.
Năng lực sức mạnh của cô đã hồi phục phần lớn, nên cô không lo gặp nguy hiểm, cứ thế mà tiến vào sâu trong núi.
Càng vào sâu, thứ ăn được càng nhiều.
Vừa đi vừa thu thập, nào là nấm, mộc nhĩ...!chỉ cần ăn được, cô đều nhặt.
Dù chỉ có vài cây nấm, cô cũng nhặt.
Bây giờ cô nghèo rớt mùng tơi, chẳng có gì cả.
Nơi ở của thanh niên trí thức là do đội sản xuất cung cấp miễn phí, là một khu đất rộng của một gia đình địa chủ, nhà bếp ở trong sân và có sẵn nồi nấu do đội cung cấp, nhưng củi lửa phải tự đi nhặt, lương thực thì phải dựa vào công điểm mà kiếm, bát đũa phải tự mua.
Thanh niên trí thức thường góp mỗi người một ít lương thực rồi nấu chung, nấu ăn cũng theo lượt.
Trước đây, nguyên chủ cũng tham gia như vậy, nhưng sau khi cạn kiệt lương thực, không có gì để góp, cô tự nhiên không thể cùng ăn với họ nữa.
Còn mấy con thỏ, gà rừng thì đối với cô thật quá dễ dàng.
Thời tận thế, dã thú biến dị còn mạnh hơn chúng nhiều, vậy mà cô vẫn giết không chừa.
Hơn nữa, chúng đáng yêu vô hại, cô không nỡ giết, cứ thế thu hết vào không gian.
Cô cứ bận rộn như vậy trong rừng, không biết đã thu được bao nhiêu, chỉ biết là cũng khá nhiều.
Khi mặt trời gần lặn, cô mới quay về, đeo chiếc túi vải màu xanh rách nát của nguyên chủ, đựng vài quả trứng gà rừng và vài cây nấm, rồi đi ra khỏi rừng.
Cô muốn mọi người thấy cô vào rừng kiếm thức ăn, và chỉ thu được chừng này.
Quả nhiên, những xã viên tan làm nhìn thấy cô từ trong rừng trở về đều hỏi cô kiếm được món gì ngon.
Cô liền cho mọi người xem, chỉ có vài quả trứng gà rừng và ít nấm, không ai nói gì cả.
Thời kỳ nghèo khổ này, ai mà chưa từng làm như vậy, tìm vài quả trứng vịt, trứng chim, hái ít nấm là chuyện bình thường.
Thậm chí, nếu có khả năng săn được vài con gà rừng, thỏ rừng thì cũng bình thường, ai có thể nói gì? Có bản lĩnh thì tự đi săn mà kiếm.
Nhưng nếu săn quá nhiều, mọi người sẽ xì xào, hoặc nếu săn được thú lớn như lợn rừng thì phải chia cho cả đội.
Sau khi cho mọi người thấy, cô không vội quay về, mà thảnh thơi đi dạo quanh làng, mãi đến khi trời tối hẳn không còn nhìn thấy gì nữa mới quay đến bờ sông, tiện thể nấu chút đồ ăn.
Như thường lệ, cô nấu một mẻ lớn, thu hết vào không gian.
Sau khi ăn no uống đủ, cô mới thong thả trở về.
Chỉ là khi gần đến cổng lớn của nơi ở thanh niên trí thức, cô thấy một bóng đen lén lút từ trong sân đi ra, tiến về phía rừng nhỏ gần đó.
Ban đầu cô không định bận tâm, nhưng trực giác mách bảo người này có vấn đề, có thể còn liên quan đến mình.
Cô lặng lẽ theo dõi, quả nhiên, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện.
"Sao anh lại đến nữa? Tôi chẳng phải đã nói, đừng đến tìm tôi nữa sao?"
Là giọng nữ, Lâm Hi lắng nghe kỹ hơn, có vẻ là giọng của Hồ Đông Mai.