Thập Niên 70 Vợ Ta Là Lão Đại Mạt Thế


Âm thanh của người khác cô có thể không nhớ, nhưng giọng Hồ Đông Mai thì cô nhớ rõ.

Tiếng nói đầu tiên cô nghe ở nơi này là của cô ta.

Tất nhiên, không tính tiếng của Tống Tòng An đêm đó, chỉ là tiếng, không có thành lời.

"Tại sao tôi không thể tìm cô chứ? Cô hứa tiền của tôi đâu? Đưa đây!" Là giọng một người đàn ông lạ, có chút ngông nghênh mà Lâm Hi chưa từng nghe qua.

"Anh còn mặt mũi đòi tiền sao? Việc tôi bảo anh làm, anh đã làm cái kiểu gì vậy? Con tiện nhân đó không sao cả, lại còn phá hỏng tình cảm của tôi với Tống đại ca.

Đó là người tôi yêu nhất, là Tống đại ca của tôi! Tôi hận cô ta đến chết." Nghe giọng nghiến răng ken két là biết cô ta hận đến mức nào.

"Tôi không cần biết, cô đã hứa tiền, thì phải trả."

"Tôi không có tiền, anh đi đi, từ nay đừng đến tìm tôi nữa."

"Không có tiền? Vậy thì bồi tiếp tôi, nếu không, tôi sẽ nói với đội trưởng."

"Cái...!cái đồ vô liêm sỉ!" Giọng cô ta giận dữ, kích động, có vẻ như người kia đã chạm tay vào cô ta.

"Tôi vốn là đồ vô liêm sỉ, nếu không, cô đâu cần tìm tôi, đúng không? Đừng ngại ngùng, ở đây chẳng có ai."

"Anh...!anh...!bỏ ra, tôi sẽ đưa anh." Sau đó là một loạt âm thanh xột xoạt.

"Sớm vậy có phải xong không, đi đây, có chuyện gì thì cứ tìm tôi nhé." Rồi là tiếng bước chân xa dần.

Lâm Hi còn tưởng sẽ nghe được màn kịch hay, không ngờ đã kết thúc nhanh vậy.

Cô không để ý đến Hồ Đông Mai mà theo dõi người đàn ông kia.

Rõ ràng là họ muốn hãm hại nguyên chủ, chỉ là chưa biết bằng cách nào.

Cô cần phải tìm hiểu cho rõ.

Vừa theo dõi, cô vừa lấy từ không gian ra một bộ biến thanh, một bao tải và một bộ đồ đen, kèm theo mặt nạ để ngụy trang.

Tìm được thời cơ thích hợp, cô nhanh chóng bước tới, chụp bao tải lên đầu người đàn ông rồi lao vào đánh cho một trận.

Đối phương kêu cứu: "Đại...!đại ca, tha...!tha mạng!"

"Cướp đây, tiền đưa ra mau!" Giọng cô thay đổi thành một tiếng ồm ồm như đàn ông.

Lưu Tam không khỏi ngán ngẩm, không ngờ thường ngày săn mồi, giờ lại bị mồi cắn ngược.

Anh muốn nhìn xem là ai, nhưng cái bao tải đen che kín đầu, chẳng thấy gì ngoài tiếng giọng.

Làng Tống gia từ bao giờ lại có nhân vật này chứ?

Hay là người ở đội khác qua? Phải rồi, mai anh phải tìm hiểu thử mới được.

Thấy anh mãi không có động tĩnh, Lâm Hi liền đạp thêm mấy cú.

"Đừng...!tôi...!tôi đưa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui