“Cảm ơn anh, đã cho tôi một ngôi nhà.” Lâm Hi nhìn Tống Tòng An và chân thành cảm ơn, cô không khách sáo, điều gì cần cảm ơn thì nên cảm ơn.
Tống Tòng An thầm nghĩ: Anh chỉ có thể cho cô một mái nhà, còn những thứ khác, anh không thể cho.
Lâm Hi dọn dẹp qua loa rồi chuẩn bị đi làm.
Nhiệm vụ cày ruộng hôm nay của cô vẫn chưa xong, công điểm của cô vẫn chưa đủ 10, cô không thể lơ là.
“Tôi đi làm đây, anh về nhà trước đi.” Nói rồi cô chuẩn bị bước ra ngoài.
“Cầm lấy.” Tống Tòng An đưa cho cô vài món đồ, ba chiếc chìa khóa và một tờ giấy.
Lâm Hi nhận lấy, mở tờ giấy ra xem, thì ra là giấy chứng nhận đất ở, không ngờ anh đã xin cả mảnh đất hoang bên cạnh cho cô.
“Đây là đất ở mà đội trưởng đã phê duyệt, cô giữ kỹ, sau này muốn xây thì xây.” Dù sao anh cũng đã xin được, còn xây hay không là việc của cô.
Sau khi dặn dò xong, anh quay người rời đi.
Lâm Hi nghĩ: Có lẽ anh sắp đi rồi nhỉ? Nên mới dặn dò mọi thứ như vậy, đúng là anh không thuộc về nơi này, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi.
Vậy cũng tốt, sau này nơi này sẽ hoàn toàn là của cô, cô muốn làm gì thì làm, nghĩ đến thôi cũng thấy vui.
Sau khi anh đi, Lâm Hi cất giấy chứng nhận vào không gian, khóa cửa lại, bỏ chìa khóa vào túi rồi đi làm.
Công điểm của cô được tính theo khối lượng công việc, nên không ai nói gì khi cô đến trễ.
Cô nhanh chóng cày xong phần việc hôm nay, trả dụng cụ rồi vào núi.
Hôm nay, cô muốn bắt vài con gà rừng, thỏ rừng để ăn mừng, ăn mừng vì cô đã có một mái nhà của riêng mình và bắt đầu một cuộc sống mới.
Còn chuyện kết hôn, không đáng để ăn mừng.
Cuộc hôn nhân này vốn không phải xuất phát từ tình cảm, chẳng có gì đáng mừng cả.
Khi trời đã tối mịt không nhìn thấy gì, cô mới từ trong núi đi ra, trên vai vác một bó củi, tay cầm một con gà rừng, một con thỏ và một túi nấm nhỏ, mùa này ít nấm nên chỉ tìm được chút ít.
Cô không về nhà ngay mà ghé qua bờ sông, làm thịt và rửa sạch con gà rừng và con thỏ rồi mới về nhà, còn máu gà thì cô cất vào không gian.
Về nhà, cô bắt tay vào nấu một bữa ăn ngon, một bữa ăn đúng nghĩa.
Trước đây, mỗi khi nấu ăn cô đều phải lén nấu vào ban đêm, không như bây giờ, cô có thể thoải mái nấu trong căn nhà của mình.
Cơm được nấu chín, món ăn là gà rừng hầm với nấm, đặc biệt là có dầu và gia vị nên rất thơm ngon.
Đang ăn ngon thì bất ngờ Tống Tòng An bước vào, cô ngạc nhiên, anh đến làm gì? Chẳng lẽ định ngủ ở đây sao?
“Anh ăn chưa?” Lâm Hi ngẩn ra một lát rồi tỉnh lại, nếu anh muốn ngủ ở đây thì cứ ngủ, dù sao cô cũng không sợ anh làm gì.
“Ăn rồi, tối nay tôi ngủ ở đây.” Anh nhìn thấy cô ngẩn người một chút, tưởng cô sẽ vui mừng chạy tới, không ngờ cô lại ngơ ngác như vậy.
“Muốn ăn thêm không?” Lâm Hi tốt bụng mời, dù sao anh cũng đã chuẩn bị cho cô một mái nhà, cũng nên cảm ơn một chút.
“Không cần, cô ăn đi.” Thức ăn rất thơm, thực ra anh rất muốn thử, nhưng lại sợ cô sẽ hiểu lầm.
Thôi vậy, ngày mai anh sẽ đi rồi, không nên khiến cô hiểu lầm.
Sau này cô cũng có thể tự sống tốt một mình.
---