Hiện tại, các thanh niên trí thức ở điểm đều tránh mặt Lâm Hi.
Vì vậy, tối qua khi họ tụ tập ăn uống, không ai dám mời cô, để cô phải lang thang một mình bên ngoài cả buổi, rồi đói bụng quay về, ai ngờ lại vô tình nhặt được Tống Tòng An trên đường.
Haizz, nguyên chủ sống thật thê thảm.
Trong khi ở tận thế, cô còn sống rất huy hoàng, chẳng lẽ nơi này lại khó sống hơn cả tận thế? Không thể nào!
Nhìn bầu không khí ở đây, thật trong lành, đất đai thì màu mỡ, không chút ô nhiễm, thật tuyệt vời biết bao.
Đi trên con đường làng quê, Lâm Hi hít thở không khí trong lành, sợ rằng giây tiếp theo sẽ không còn được hít thở như vậy nữa.
Đúng là thời đại này thật tốt, mọi thứ đều là tự nhiên và nguyên bản.
Cô nhất định sẽ sống tốt tại đây.
Đến cả thây ma cô còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ lao động sao?
Lao động là vinh quang.
Đã từng có lúc, cô muốn lao động mà không tìm được mảnh đất sạch để mà làm.
Công việc hôm nay đã được sắp xếp trước.
Nhóm thanh niên trí thức được giao nhiệm vụ đào khoai lang.
Các nữ thanh niên thì phụ trách nhổ dây khoai lang, mỗi người một luống.
Còn các nam thanh niên sẽ dùng cuốc để đào khoai.
Phân công rõ ràng, ai làm việc nấy.
Lâm Hi nắm lấy một bó dây khoai lang và kéo mạnh, không ngờ cô lại nhổ được cả một đám lớn.
Chuyện này là sao? Chẳng lẽ sức mạnh dị năng của cô cũng theo qua đây?
Nguyên chủ đã đói mấy bữa, sức đâu mà có thể kéo được cả đám dây khoai như vậy? Trừ khi là do sức mạnh dị năng của cô.
Cô thử lại lần nữa, lại nhổ lên được một mảng lớn.
Ha ha ha...
Nếu không phải vì xung quanh có nhiều người, Lâm Hi thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười lớn.
Đúng là trời không tuyệt đường người, cô không ngờ ông trời lại đối xử tốt với mình như vậy.
Có sức mạnh, cô có thể làm nhiều việc hơn, kiếm nhiều công điểm hơn, không còn sợ chết đói nữa.
Không biết liệu các dị năng khác có theo qua đây không, tối đến khi yên tĩnh thì có thể thử.
Phát hiện này khiến cô làm việc đầy năng lượng, vượt xa mọi người khác.
Cơn đói cồn cào trong bụng cũng bị cô bỏ qua.
Ban đầu, Lâm Hi chỉ muốn yên lặng làm việc để kiếm công điểm, nhưng lại có người không muốn buông tha cho cô.
"Ôi dào, mọi người xem này, người được đàn ông chăm sóc có khác, làm việc khỏe như trâu, chắc sức lực đêm qua còn chưa dùng hết, ha ha ha..."
Vừa nghe là biết ngay tiếng của Hồ Đông Mai, chính cô ta là người sáng nay đầu tiên chạy đến đập cửa phòng Lâm Hi.
Nguyên chủ đã đắc tội gì với cô ta vậy? Cướp đàn ông của cô ta hay đào mộ tổ tiên nhà cô ta mà cô ta ghét cay ghét đắng, lúc nào cũng muốn hại nguyên chủ đến chết?
"He he...!có khi thế thật."
"Không đúng nha, chẳng phải sau khi làm chuyện đó thì phải kiệt sức sao, sao cô ta lại khỏe thế nhỉ?"
"Thì tại chưa được làm đến nơi đến chốn, sức lực còn dư đấy, ha ha ha..."
Hồ Đông Mai hô lên một tiếng, những người khác vốn không ưa nguyên chủ cũng vội vàng hùa theo, nói cứ như thể họ là người từng trải vậy.
Nếu là nguyên chủ trước đây, có lẽ đã nổi giận và xông tới mà cào cấu họ rồi.
Nhưng Lâm Hi là người đã từng đi qua biển máu núi thây ở tận thế, làm sao lại bị vài câu nói này chọc giận được?
Cô mặc kệ bọn họ, chỉ cúi đầu kéo hết luống dây khoai của mình.
Xong việc, cô ngồi xuống mép ruộng nghỉ ngơi, nhìn họ mà cười tươi nói: "Muốn biết thì tự đi thử xem.
Bên kia có rừng cây nhỏ đấy, người cũng sẵn, kéo ai đó vào thử không phải sẽ biết ngay sao? Hồ thanh niên trí thức, cô nhắm ai rồi thì cứ kéo đi thử, tôi sẽ giúp cô canh chừng."
Lâm Hi vừa nói vừa hất cằm về phía đám nam thanh niên, ý rõ ràng không thể hơn.
"Cô...!cô...!thật không biết xấu hổ!"
Hồ Đông Mai giận đến nỗi nói không nên lời.
Mấy nữ thanh niên khác dù mặt dày đến đâu cũng không bằng Lâm Hi từ tận thế đến, mặt cô không đỏ, tim cũng không đập nhanh, nói xong vẫn bình tĩnh như không.
Nhìn lại mấy cô kia, ai nấy mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
"Ha ha ha...!các cô cũng biết xấu hổ cơ đấy?"